Chương 21

Nghiêm Hạo mệt mỏi sau khi trải qua một ngày căng thẳng.

Vừa mở cửa là cậu vào thẳng bên trong đồ đạc vứt rải rác trên đất, dù sao mai cũng có người làm chuyên dụng dọn dẹp.

Cậu ngả lưng ra sofa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng cảm giác khó chịu từ mồ hôi làm cậu không sao thoải mái được.

Đành mệt mỏi đi lên lầu tắm.

Bình thường buổi tối cậu sẽ không ăn cơm nên chỉ dặn dò làm vài thứ đơn giản để tráng miệng hay nước ép gì đó, nhưng hôm nay đi xuống phòng bếp lại thấy một bàn cơm đã được đậy lại kỹ càng.

Cậu hơi khó chịu vì ai đó cứ làm sai ý mình.

Mở cặp l*иg thức ăn ra thì bên trong cũng là những món đơn giản không cầu kì nhưng thường ngày. Đơn giản không thể đơn giản hơn.

Ma xui quỷ khiến lại làm Nghiêm Hạo ngồi vào bàn, cầm chén cơm và bắt đầu ăn.

Mùi vị không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp mà ngày nào cậu cũng được thử, nhưng cũng không quá mức tệ. Thật ra những món này rất vừa với khẩu vị của cậu.

Tuy không có kiêng kị đồ ăn nhưng Nghiêm Hạo ít khi ăn nhiều thế này, tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng mùi vị hợp với cậu không ngờ.

Xem ra đây là người mới mà mẹ đã thuê.

Sáng hôm sau, Hướng Khải theo an bài là phải đến sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Hắn được đưa cho chìa khóa nhà để mở cửa.

Chiều tối qua hắn nấu bữa đầu tiên sau khi nhận việc, không biết có hợp khẩu vị chủ của hắn không do đó hắn chỉ nấu những món thanh đạm đơn giản.

Nhẹ nhàng mở cửa, thấy đồ vương vãi hắn cúi xuống nhặt lên đem đi xử lý.

Bước vào phòng bếp thấy mấy đĩa đồ ăn tối qua không còn bao nhiêu đồ ăn, xem ra kết quả không tồi.

Hắn liền vui vẻ thu dọn đem đi rửa.

Đang chìm trong giấc ngủ mũi lại ngửi được mùi thơm ngào ngạt.

Mùi thơm hấp dẫn Nghiêm Hạo, cậu ngồi dậy mặc áo khoác ngủ đi xuống lầu.

Đại thúc đang bận bịu trong bếp không để ý có người đứng phía sau mình.

Nghiêm Hạo đứng trước cửa bếp, một tay đưa lên cao gác ngang khung cửa nhìn chằm chằm đại thúc.

"Đây là cách ngươi tiếp cận ta?"

Bị làm cho giật mình hắn đánh rơi chiếc đũa trên đất.

Quay qua nhìn thì thấy gương mặt lạnh lùng của cậu.

Vẻ mặt cậu tuy còn ngái ngủ nhưng cũng đủ lạnh lùng. Mái tóc rũ xuống gương mặt đẹp trai làm người khác thấy có vẻ phóng khoáng anh tuấn. Khác với dáng vẻ thường vυ"t keo của cậu, khi đó cậu như tạo một bức tường đế vương ai cũng không được lại gần nhưng đồng thời cũng thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhìn thấy cậu Hướng Khải liền ngẩn ra.

Chuyện này quá trùng hợp đi, không biết nên cười hay khóc nên nói hắn may mắn hay xui xẻo đây?.

Vừa bị thanh niên trước mặt đuổi việc giờ lại đang nấu bữa sáng cho cậu ta.

Ông trời cũng trêu ngươi quá đi.

Qua mấy phút, Hướng Khải ngửi mùi khang khác liền vội vã quay lại tắt bếp, cho vài nguyên liệu vào đảo một tý cho ra đĩa.

"Thức.....thức ăn...xong rồi."

Cảm nhận không khí lạnh thấu xương, Hướng Khải vội vàng đặt đĩa đồ ăn lên bàn.

Vội vàng rời đi.

Vừa sắp lướt qua Nghiêm Hạo thì một lực kéo hắn qua.

Lưng đập vào khung cửa, nhói cả một bên lưng.

Định lại thần thì đập vào mắt là môi của Nghiêm Hạo (vì đại thúc chỉ cao tới môi Hạo Hạo).

Trên đầu hắn là cánh tay gác ngang khung cửa của thanh niên. Cả người Nghiêm Hạo nghiêng về phía hắn.

Hắn thì tận lực ép sát vào khung cửa.

"Xem ra mặt của ngươi dày đến không ngờ."

"......"

"Là tài xế Tống Bảo cho địa chỉ."

"Không,....không phải Tống Bảo.."

"Vậy thì sao? Dù là gì thì một kẻ lấy việc leo lên giường để kiếm tiền thì còn gì để xấu hổ?"

"Cậu....." Hắn tức giận nhìn cậu.

"Sao? Còn muốn giả nai, chỉ là vô tình mua một đêm thôi, đừng tự đa tình rồi tỏ vẻ thanh cao, không biết liêm sỉ."

Việc Hướng Khải năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cậu, cậu không cho đó là vô tình.

"Cậu....cậu mới kì quái. Nếu không thích tôi sao lại mướn tôi vào giúp việc chứ.."

"Mướn? Ai cần lão nam nhân như ngươi? Dù là muốn người làm ấm giường thì một MB tươi trẻ vẫn tốt hơn ngươi. Lão nam nhân đã là trung niên lại không biết xấu hổ. Nếu cơ khát thì cần ta giới thiệu vài kẻ xứng với ngươi."

"Cậu..... Tôi không làm những việc đó, cậu có thể khinh bỉ tôi có thể mắng tôi nhưng tôi vẫn còn có tự trọng. Cậu không có quyền chà đạp lòng tự trọng của tôi. Nếu muốn đuổi việc thì...cùng lắm nói một tiếng sao cậu lại....." Hắn nắm chặt hai tay. "Cậu còn trẻ sao có thể như thế nông cạn,....nhìn sự việc một chiều như vậy. Dù tôi có làm gì thì cậu cũng không có quyền ép buộc tôi phải theo ý cậu.....cậu không đặt mình là người khác sao có tư cách nói người khác sai?"

Hướng Khải tức giận nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hạo.

Tuy tức giận nhưng giọng nói của hắn không la lối dạy đạo đời mà rất bình thường nhưng lại rất nghiêm túc. Thành thật nói cho đối phương biết điều mình đang nghĩ.

Nam nhân tuy không gằng giọng nhưng cậu cảm nhận được hắn đang giận. Và ngạc nhiên chiếm phần lớn hơn.

Nam nhân lúc nào cũng có vẻ lo sợ yếu đuối luôn lấp ba lấp bấp hôm nay lại "mắng người" với ngôn ngữ rõ ràng như thế.

Cách "mắng" thật đặt biệt.

Hướng Khải thấy thanh niên im lặng tự nghĩ không nên ở lại chuốc phiền, liền rời ra khỏi bao vây của thiếu niên. Lấy túi của mình và rời đi.

Cả quá trình thanh niên vẫn trầm mặc tới khi nam nhân đã đóng cửa rời đi cậu mới rút di động ra.

"Điều tra người tên Hướng Khải cho tôi."

Nghiêm Hạo cúp máy lạnh lùng ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng.

Xé miếng bánh mì cho vào miệng trong đầu nghĩ.

Một đại thúc MB thì có bao nhiêu chiều sự việc để nhìn.

Hướng Khải vội vàng rời đi nhà Nghiêm Hạo mà quên mất bản thân vẫn còn mặt cái tạp dề. Tạp về màu xanh chuối vô cùng bắt mắt

Mà lúc này hắn đang trên đường. Không hiểu sao mọi người lại nhìn mình.

Hắn lướt qua một tiệm bánh thoáng thấy bản thân trong kính mới giật mình đứng lại. Đúng lúc từ trong tiệm một người đi ra và hai người chạm nhau.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Theo bản năn Hướng Khải xin lỗi trước.

"Không sao không sao chưa mất miếng thịt nào." Nam nhân kia cũng vui vẻ nói.

Trong dáng vẻ nam nhân cũng là một trung niên hơn ba mươi tuổi. Nhưng dáng người rất cân đối không sồ xuề như những trung niên khác, có thể thấy cơ bắp không quá thô, vòng eo đầy đủ hơn nữa hắn lại có cặp mông vển căng lên.

Nam nhân nhìn Hướng Khải cười cười.

"Tôi không biết là có mốt mới."

"Àh không.....tôi quên tháo ra, ngại quá." Hướng Khải lây hoay tháo dây tạp dề.

Nam nhân cũng thân thiện vươn tay giúp hắn.

"Cảm...cảm ơn."

"Không gì."

Hai người đang nhìn nhau cười xã giao thì bên đường tiếng kèn xe kêu in ỏi.

Nam nhân chào Hướng Khải rồi cầm bịch bánh tiến vào trong chiếc xe kia.

Bên trong xe có một thanh niên chừng 25,26 tuổi ngồi khoanh tay vẻ mặt giận dữ.

Nam nhân mỉm cười, không khiêng kị mà ngồi lên chân thanh niên, hai tay ôm cổ cậu.

"Sao hả?"

"Vừa mới làm gì?" Thanh niên hậm hực.

"Làm gì là làm gì, ngươi muốn làm gì?" Nam nhân trêu chọc thanh niên.

"Dật Hy, an phận chút. Dám trêu ghẹo nam nhân khác trước mặt ta?" Thanh niên tên Thừa Hoành nhéo nhéo eo hắn. (nhân vật quen không =)))))

"Đừng cho là thông minh,. Hừ, ngày nghỉ của lão tử lại phải hầu hạ ngươi."

"Dật Hy vậy là không ngoan nha. Anh trai, ngươi nghe rồi đó." Thừa Phong lôi điện thoại từ túi áo vét ra.

"Ừ nghe rồi." Tiếng Thừa Phong vọng ra.

"Ta không có....."

"Sóng yếu, đến văn phòng của ta nói cho rõ." Thừa Phong lạnh nhạt nói.

"Ý anh ta là ngươi nên ở trước mặt hai chúng ta cởϊ qυầи mà giải thích." Cậu ôm eo hắn.

"Hừ, ta liều mạng với các ngươi."

Và sau đó sự việc thế nào thì chỉ Dật Hy hiểu rõ.