Chương 19

Hướng Khải đứng bên ngoài chờ thư ký thông báo bên trong.

Sau đó hằn cứ thế cúi mặt chỉ chuyên tâm làm việc với ổ khoá.

"Xem ra từ khi anh Tuấn tới mấy lão kia đã chọn phe mới. Buồn cười thật." San San rảnh rỗi lật tạp chí, dựa vào sofa.

Nghiêm Hạo im lặng chăm chú vào văn bản giấy tờ.

"Này cậu không định nói gì à?"

"Trưởng phòng nhân sự không có việc làm sao?"

"Ầy cái chức này chán chết. Cho chị tham gia dự án sắp tới đi, dự án này nghe thú vị."

"Sắp lấy chồng rồi cần gì vất vả."

"Thằng nhóc nói cho cưng biết, muốn nuôi San San này không dễ nhá. Hừ."

San San vừa qua đầu nhìn qua vừa vặn thấy Hướng Khải đập đầu vào thang ngang tay mở cửa. Chẳng là hắn muốn lấy đồ nghề nên cúi đầu lại quên mất phía trên, thế là mạnh mẽ ngẩn lên thì bị trúng.

"Chú không sao chứ?" không hiểu sao vẻ lay hoay của chú này làm cô muốn cười.

"À ờm không sao thưa cô."

'Thưa cô?' Tôi già vậy sao? San San nghĩ. Chú này sao lịch sự quá vậy.

Nghiêm Hạo từ đầu đến giờ không để ý ai giờ lại ngẩn đầu xem chuyện gì. Cậu lúc này mới chú ý Hướng Khải, nhìn thấy hắn đôi mắt cậu chợt lạnh lẽo.

Sau khi sửa xong Hướng Khải đứng dậy và đi.

"Đứng lại." Nghiêm Hạo ra lệnh.

".....Vâng?"

"Tên là gì?"

"Hướng Khải."

"Ra ngoài."

Tình huống làm hắn bất ngờ, không biết chuyện gì xảy ra. Không biết sao linh cảm của hắn không mấy tốt lành. Hẳn là không có việc gì đâu, không có việc gì đâu.

Nhưng sự việc không như hắn nghĩ mà còn nghiêm trọng hơn thế.

Trong khoản thời gian đi thang máy từ tầng 21 xuống và đi thang bộ xuống tầng hầm thay ca thì hắn đã bị đuổi việc.

Phải là đuổi việc.

Sự việc bất ngờ không tưởng được. Hắn vừa tới nơi thay ca trông thấy quản lý đã chờ sẵn tại đó. Sau khi nghe tin hắn chỉ biết câm nín, không biết nên phản ứng thế nào, trong đầu cố hồi tưởng bản thân làm sai cái gì.

Hướng Khải cũng hỏi quản lý nhưng quản lý cũng không biết. Dù ông cũng luyến tiếc hắn nhưng ông không còn cách nào. Ai bảo Hướng Khải số không tốt đυ.ng phải công việc trên tầng cao nhất làm chi. Ông chỉ có thể nói với hắn đây là quyết định của cấp trên.

Quyết định của cấp trên......quyết định của cấp trên......

Tâm trí Hướng Khải quay cuồng.

Làm sao đây, ngày tháng tiếp theo phải làm thế nào. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc không cần bằng cấp ngộ đãi lại tốt thế này. Bản thân nam nhân hơn ba mươi tuổi không bằng cấp không công danh phải thế nào đây?

Các đồng nghiệp nhìn hắn đầy thương hại, cũng biết hắn không làm gì sai. Có người an ủi hắn, có người mắng chửi tổng giám đốc. Ai nấy cũng thương tiếc hắn nói lời tốt về hắn nhưng thật sâu trong lòng họ lại thấy may mắn vì người bị đuổi không phải mình. Họ chỉ mượn cơ hội mắng người đen uất hận gì đó xả đi mà thôi. Không ai thật tâm nghĩ cho hắn dù họ có nói là họ cần hắn nhưng không ai ra mặt giúp hắn cả. Cuộc sống phức tạp là thế ai lại nguyện hy sinh vì người khác bao giờ.

Hướng Khải từ lâu đã thấu hiểu điều này nên hắn cũng không phản ứng gì nhiều, cũng chỉ im lặng thay đồng phục, im lặng nghe họ nói và im lặng rời đi.

Thật ra Hướng Khải cũng là người bình thường thôi dù hắn có yếu đuối có nhu nhược nhưng trong lòng vẫn không phục chuyện này. Hắn cảm thấy bản thân không sai, chỉ có điều là người hắn đυ.ng phải không phải dân thường bình thường. Vậy nên dù có uất hận hắn chỉ chọn cách im lặng, Hắn chỉ là không có khả năng phản kháng lại thôi.

Thay đồng phục xong Hướng Khải cũng đã nhận số tiền lương tháng này. Nhân viên thủ quỹ nói hắn sẽ được trọn tiền lương tháng này coi như ngộ đãi cuối của công ty đanh cho nhân viên.

Cầm phong bì trên tay mà lòng không thể vui được. Tâm trạng càng thêm nặng nề, nhớ lại ánh mắt của thanh niên kia nhìn hắn.

Thanh niên kia tuy xa lạ, hai người lại gặp nhau trong trường hợp không mấy tốt đẹp. Hắn biết ánh mắt đó của thanh niên là chán ghét hắn không được sạch sẽ.

Mà mỗi lần đυ.ng phải thanh niên kia hắn luôn có cảm giác kì lạ, cảm giác không diễn tả được. Có đôi khi lại thấy thân cận lạ thường, lần nào gặp cũng có vấn đề không tốt hắn biết mình tạo ấn tượng không tốt nên mới có ngày hôm nay.

Nói đi cũng nói lại dù bản thân không sạch sẽ trong mắt người khác thì Hướng Khải cảm thấy không sao cả. Bởi vì hắn thấy mình không làm sai gì hết, hơn nữa tuy rất để ý lời nói người khác nói về mình nhưng nếu vì như vậy mà hắn tự chán ghét bản thân thì đã không thể tồn tại đến giờ.

Người khác có thể vức bỏ hắn không cần hắn nhưng hắn không thể từ bỏ chính mình được, không được.

Vừa đậu xe vào hầm xong Tống Bảo thấy bóng lưng của Hướng Khải.

Bây giờ vẫn là giờ làm sao hắn lại ở đây? Lại còn mặc đồ thường nữa chứ?

"Hướng Khải." Tống Bảo nhanh chónh chạy về phía hắn.

"Tống Bảo?" Hắn quay đầu lại.

"Sao chú ở đây? Vẫn còn giờ làm mà?"

"À......từ mai tôi không đi làm nữa". Cố giữ vẻ bình tĩnh tươi cười, hắn không muốn thanh niên này lại lo cho hắn.

"Sao lại thế? Chú xin nghỉ à? Hay đau ốm chỗ nào?" Cậu nắm vai Hướng Khải rồi nhìn từ trên xuống dưới thân người của hắn.

"Tôi...bị đuổi việc, tôi cũng không biết mình làm sai gì nữa....?" Hắn cười khổ.

"Hả? Chú kể tôi nghe xem có chuyện gì?"