Chương 15

Sau khi đưa có tiền mẹ hắn lập tức đi, hắn cũng tin mẹ mình nên quay về làm việc nếu không bị trừ lương mất.

Lịch trình làm việc cực lực của hắn vẫn không thay đổi, vẫn cứ bận rôn như vậy.

Tại một quán bar.

"Lại làm sao?" Nghiêm Hạo hỏi

"Lần trước dù sao tôi cũng sơ xuất để cậu chịu khổ. Hôm nay tôi bao" Âu Dương Lãng cười cười.

"Hừ không phải dùng tôi làm bia đỡ đạn cho cậu sao?"

"Đồng chí Nghiêm, tôi thật sự lấy tư cách bạn bè mà bồi thường cậu."

"Sao, cần gì?"

Nghiêm Hạo liếc mắt ngay từ đầu là biết tên này có ý khác chứ không đơn giản là bồi thường. Tên cao ngạo này thì biết cái gì mà bồi thường hay ý định quan tâm bạn bè chứ. Tính cách làm việc của Âu Dương Lãng khá giống Nghiêm Hạo ở chỗ chỉ làm việc có lợi mà thôi

"Hừm......không nhiều. Chỉ là một bản hợp đồng quảng cáo."

"Công khai đối đầu ba mình cậu cũng biết chơi nhỉ?"

"Ây dà, cậu nói gì vậy. Công ty ai dành trước là người thắng. Huống chi cậu hợp tác với chúng tôi có lợi không có hại a~"

"Tôi muốn suy nghĩ."

"Ây dà. Suy nghĩ cái gì a. Quyết định mau đi Nghiêm tổng."

"Bảo mẫu của cậu hôm nay thế nào rồi sao không thấy? Lại làm việc cho ba cậu à?"

"Liên quan gì tôi. Cậu quan tâm hắn thế sao? Cần tôi làm mai không? Dáng người của hắn nằm dưới chắc cũng miễn cưỡng xem được đi." câu cười khi dễ.

"Tôi nghĩ là tôi không phải mẫu người của Nghiêm tổng đâu. Hơn nữa người nằm dưới chưa chắc là tôi." Thừa Minh Ngạo bước tới.

"Ô vậy ý anh ta là muốn áp cậu đấy Hạo."

"Tôi không có khẩu vị nặng như vậy."

"Chào ngài. Thật thất lễ, tôi có thể ngồi cùng hay không?"

"Tự nhiên."

"Bổn thiếu gia muốn anh cút."

Thừa Minh Ngạo vẫn rất tự nhiên ngồi kế bên Âu Dương Lãng và không khách khí nói lí do mình có mặt ở đây.

"Hai người cứ tiếp tục tôi đến chỉ giám sát cậu Lãng chứ không mang chức trách gì cản phá cả."

Anh đã nói vậy thì Âu Dương Lãng cũng không thèm để ý đến anh có ở hay không ở vẫn ôm ôm cô gái bên cạnh.

"Hạo à, vậy chuyện lúc nãy cậu tính sao?"

"Hôm nay để vui chơi còn chuyện làm ăn mai hãy nói."

"Được. Mai tôi sẽ mang hợp đồng với các điều khoản cần thiết cho cậu."

"Thứ lỗi.." Một cô gái hở hang nói với Thừa Minh Ngạo.

"Này, mau tránh ra để người đẹp của bổn thiếu gia đi chứ, thư kí Thừa."

"Được." Anh cũng rất tự nhiên mỉm cười nhường chỗ.

Nhìn một cảnh này Nghiêm Hạo hơi buồn cười.

Cậu chưa tường khen ai nhưng cậu rất thích cách làm việc của Thừa Minh Ngạo này. Anh ta không chỉ thông minh mà tài xử lý công việc rất tốt. Nhiều lần làm ăn với anh ta cậu thấy anh ta phân biệt rõ công tư làm việc cẩn thận không chút sai sót.

Nếu công ty của cậu có nhiều nhân tài như anh thì sẽ rất phát triển. Nhưng nói đi phải nói lại, quả thật anh ta rất giỏi nhưng chức vị lại chỉ dừng lại ở vị trí là thư kí của cha Âu Dương Lãng.

Cậu không nhúng mũi vào chuyện người khác nhưng cậu và Âu Dương Lãng cùng anh trai của cậu ta biết chức vị không quan trọng vì những việc Thừa Minh Ngạo xử lý đều là những việc quá mức của thư ký.

Có thể nói cha của Âu Dương Lãng rất tin tưởng và sủng ái anh ta.

Xem chừng trong tương lai nên tạo mối quan hệ tốt với anh ta để từ anh ta mối làm ăn với công ty cha của Âu Dương Lãng mới càng ngày càng tốt đẹp. Nghiêm Hạo khẽ cười.

Chợt Âu Dương Lãng đứng dậy hôn hôn vào má hai cô gái rồi đi.

Đương nhiên Thừa Minh Ngạo phải đi theo rồi.

Trước cửa wc.

"Không phải anh cũng muốn vào chứ?"

"Tôi ở ngoài chờ."

"Không cần chờ. Bổn thiếu gia còn phải giải quyết vấn đề khác. Về đi."

"Chừng nào cậu hết long nhong thì chúng ta bàn tiếp."

"Anh rất buồn chán đi. Minh Ngạo à, giờ này anh nên trở về mà vẫy đuôi cho ông ta thấy chứ đừng trước mặt bổn thiếu gia làm phiền." Cậu định quay đi.

Thừa Minh Ngạo mạnh mẽ nắm cánh tay cậu lại đẩy vào tường một ta chống trên đầu cậu áp sát cậu vào tường.

Cái lưng Âu Dương Lãng đập vào tường cậu chỉ khẽ nhíu mày chứ không hoảng sợ ngược lại vô cùng bình tĩnh mặt đối mặt với anh.

"Đừng có được nước làm tới. Nếu không phải có lệnh của cha cậu thì tôi đã một lần trói chân cậu nhét vào phòng chứ không phải phiền hà như thế này."

"Hừ, con chó mà muốn lấn đầu chủ sao? Anh tưởng mình là ai? Có gan thì trói đi xem anh ăn nói thế nào với ông ta." Cậu cười nửa miệng khuôn mặt nguyến rũ không tý e dè áp sát vào anh hơn nữa mà nói lời khıêυ khí©h.

"Cẩn thận lời mình nói."

"Sao hả? Anh thượng được cha tôi, làm con chó dưới chân ông ta nên cả tôi định không xem ra gì à?"

"Cậu không biết mình đang nói gì đâu." Anh không giận dữ mà còn mỉm cười nhìn cậu một tay đưa lên kéo cà vạt mình xuống.

"....anh làm gì?" Cậu có dự cảm bất an.

"Không phải cậu thèm muốn sao? Nói nhiều lời như vậy tột cùng là muốn tôi trói cậu chứ gì? Giờ tôi thực hiện điều cậu muốn không phải sao? Hơn nữa việc bảo cậu nộp đơn từ chức ở công ty đó còn chưa xong hôm nay sẵn tiện giải quyết một lượt."

"Biếи ŧɦái, tránh.." Cậu kháng cự.

"Cậu chủ, giờ này nên về rồi." Anh không bận tâm cậu có bao nhiêu kháng cự mà vẫn thản nhiên dùng cà vạt trói tay cậu lại.

Anh cũng không màng ai nhìn thấy trói xong liền vác Âu Dương Lãng trên vai rời khỏi đó.