#Cobonla
Những lời cô ta nói ra tức khắc liền ngậm chặt miệng lại, ngơ ngác thu hồi lại sự giận dữ nhìn mọi người xung quanh. Những lời Lưu Tuyết Di vừa nói đã khiến cho cô ta không kiềm chế mà vùng lên! Giờ thì... hình tượng mà cô ta giữ bấy lâu này đều đã tan vỡ rồi!
Trở lại bộ dạng yếu đuối như lúc ban đầu, nhưng liệu họ có còn tin? Thời Niệm chắp tay lên trên mặt, vẻ thoả mãn. Đây là thói quen của cô kiếp trước, cứ mỗi lần đạt được mục đích là cô cứ khẽ chắp tay lên. Đôi con ngươi lộ ra sự vui tươi ngoài ý muốn, lần này thu hoạch lớn rồi a! Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu! Cuộc sống của cô còn dài lắm, tiếp theo a... sẽ đến Tần Kiêm (vị hôn thê đã phản bội Vân Hiểu Niệm)
Lúc này đây, Vân Mạc Đồng không biết nên làm gì nữa. Cô ta chỉ hận không thể chạy tới mà xé rách khuôn mặt của Thời Niệm và Lưu Tuyết Di ra, bây giờ cô ta thất sách chỉ còn biết cách trơ mắt nhìn đời.
Và rồi... một chiếc máy ảnh không tự chủ mà nổi lên một tiếng “tách!”. Như là lời đánh thức, các chiếc máy khác cũng cứ thế mà đồng loạt chụp liên hồi, cô liền xấu hổ muốn chen ra ngoài.
Không biết là trùng hợp hay hữu ý, người của Vân gia đã tới đuổi bọn họ ra ngoài. Nhưng đáng tiếc a! Không xoá dấu vết trên camera, thế là cô chạy như cơn gió bay ra phía xe ngoài bệnh viện trên khuôn mặt đỏ bừng tức giận, rõ ràng là không cam lòng
Đóng sầm cửa xe lại, cô ta giận dữ quát với bác tài xế “Về Vân Gia! Lẹ lên! Còn ngồi thần ra đó?!”
Ông ta cũng luống cuống mà tuân theo
Chiếc xe lao nhanh, vụt qua con đường cao tốc. Chạy thẳng về phía Vân gia
..........................
Bên phía phòng bệnh Vip của Thời Niệm
Cô đang nhai nhóp nhép miếng táo mà Lưu Tuyết Di gọt, vẻ hạnh phúc ứa lên trên khuôn mặt của cô. Ngọt thanh giòn giòn! Cô liền lủm thêm một quả dâu tây. Cảm giác như ở trên thiên đường, vị chua chua ngọt ngọt dịu nhẹ mà thanh thanh khiến cô không tài nào cưỡng lại nỗi. Đôi mắt như nở pháo hoa lấp lánh
Trong các loại hoa quả cô thích nhất là dâu tây và táo, kén chọn đến thế là cùng!
Cuối cùng cô cũng đã được ăn rồi, tỉnh dậy chưa gì thì đã phải đối phó não bộ với Vân Mạc Đồng rồi! Bây giờ thực sự rất đói a! Mới ăn xong một bữa cơm thịnh soạn, cô no nê, ngồi măm hoa quả mà Lưu Tuyết Di gọt cho.
Lưu Tuyết Di cưng cô như cưng trứng, đến ăn mà cũng đòi đút cho cô, hai người không nói về chuyện Vân Mạc Đồng nữa mà chuyển sang chủ đề khác vui hơn
“Tiểu Niệm, chúc mừng con! Thêm vài ngày nữa là cô có thể xuất viện rồi!”
“Vâng, cám ơn mẹ!” Thời Niệm gật gật đầu, toả ý thoả mãn, tốt a! Ra ngoài cô liền có thêm cơ hội để tính sổ với đôi cẩu nam nữ đó
Rất nhanh thôi! Tần Kiêm anh cứ đợi đó, tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận!
... Vài ngày sau... Thân thể cô hồi phục lên nhanh chóng trước sự ngỡ ngàng của các bác sĩ. Đa số các bệnh nhân thường mất tới 1 tháng hoặc nhiều hơn mới có thể hồi phục, ấy thế mà cô chỉ cần chưa tới vài ngày liền có thể xuất viện? Thật kỳ diệu a!
Nói rồi, hôm xuất viện cô liền cùng Lưu Tuyết Di ra ngoài. Bố cô là Vân Hựu cũng đến thăm, cũng thật ân cần, hỏi thăm cô thật chi tiết.
Khi ông biết tin cô tỉnh dậy, đã cố hết sức sắp xếp chuyến công tác dở mà chạy về cho kịp lức cô ra viện. Có gia đình thật tốt, làm cô như muốn dựa dẫm thêm chút nữa...