Triệu Lâm Phong rất bất ngờ với câu trả lời của Lưu Tuyết Di rằng cô gái này có tính cách rất giống với Thời Niệm của anh. Anh nhíu mày vẻ nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt băng lãnh, ngay khi anh vừa liếc qua cô thì đột nhiên chiếc thìa trên tay cô ấy rơi xuống, chao đảo và ngã mất. Điều này khiến anh càng thêm nghi ngờ
Phải chăng... đó là Tiểu Niệm? Không! Không thể! Tiểu Niệm đã chết! Và mọi quá trình đều do anh chuẩn bị kĩ lưỡng, không thể có sai sót. Hơn nữa, chuyện mượn xác mà sống càng là điều không thể. Do anh quá nhớ cô ấy? Đúng! Anh không thể hoàn toàn quên được cô, cô là thanh xuân, là cuộc đời của anh. Nếu như trên đời này nhiều thứ khiến anh phải quên đi, nhưng cô... là điều không thể!
Đôi lúc anh ước mình có thể quên đi cô, nhưng hình ảnh của cô lại càng một xuất hiện thêm trong đầu anh, khiến anh nhớ nhung, thao thức, trằn trọc và hối hận vào mỗi đêm về!
Hôm nay, anh đã gặp nguyên một vản sao giống hệt cô, tên là Vân Hiểu Niệm! Điều này làm anh choáng váng, muốn khóc, nhưng... Tiểu Niệm... đã chết rồi!
Là lỗi của anh! Là anh sai!
Sai thật rồi...
.......................................
“Tiểu Niệm! Tiểu Niệm!” Lưu Tuyết Di lo lắng hét lên, chạy đến bên Thời Niệm đỡ đầu cô dậy
“Gọi bác sĩ!” Vân lão gia hét với bọn người hầu
Đám gia nhân lật đật chạy đi...
“Tiểu Niệm! Hức hức! Đừng làm mẹ sợ!” Lưu Tuyết Di nước mắt giàn dụa, ôm lấy cô khóc
Triệu Lâm Phong ngây ngốc nhưng liền khôi phục lại tinh thần, anh không thể để một cô gái nằm ở đây chờ chết được. Liền đi tới ghế sofa, Lưu Tuyết Di thả tay đang ôm cô ra, vẫn không thôi khóc. Liền nói
“Triệu Tiên Sinh, giúp tôi bế con bé lên phòng! Phòng nó ở tầng 2, phòng số 3. Làm ơn!”
“Vâng!” Triệu Lâm Phong đáp, tức khắc liền nhấc bổng cô từ dưới đất lên.
Cô gái với ngũ quan xinh đẹp, làn da khẽ tái xanh đang dựa vào lòng anh mà ngất đi. Lông mi dài như cánh bướm, đôi môi anh đào hơi nhợt nhạt, chiếc mũi cao đang cọ vào áo vest của anh như mèo con.
Cô như cảm nhận được hơi ấm của anh, nó... thật quen thuộc. Mùi chanh dịu nhẹ, rất thanh làm cô như nghiện mãi. Không tự chủ kiền cọ cọ vào người anh vài cái
Triệu Lâm Phong nhìn cô gái đang trong vòng tay mình, rất giống với Thời Niệm. Đến ngay cả dáng ngủ bị anh bế cũng giống, điều này khiến anh thêm phần hoài nghi cũng như buồn bã
Có lần anh bế cô ngủ từ trong phòng sách, cô cũng dựa vào người anh như thế này! Cạ cạ chiếc mũi vào áo anh như mèo con, khiến anh thích thú hôn lên trán cô một cái. Nhưng... giờ đây cô đã mất, mà người con gái này lại giống hệt cô, khiến anh xiu lòng muốn khóc
...
Ôm cô bước đến căn phòng, mở ra... mùi hoa mặt trời phảng phất. Trong căn phòng sạch sẽ đầy mùi hoa hướng dương làm anh giật mình thêm lần nữa
Đến cả mùi hương... cũng là giống với Tiểu Niệm của anh?
Mùi hoa mặt trời thơm dịu...
Anh đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, đột nhiên lúc này cô liền túm chặt lấy áo anh. Vẻ đau đớn hiện ra, cô nhăn mày khó chịu, nước mắt đau thương úa ra tràn xuống chiếc má hồng, khẽ nấc lên như thì thầm... đánh bật vào tâm trí anh
“A Phong... sao lại không tin em...? Em... đã làm gì sai...?”
Những giọt nước mắt nóng hổi, trào ra thấm đẫm vào áo vest anh, khiến anh thêm phần hấp hối. A Phong? Anh nhìn cô với vẻ vui mừng trộn lẫn chút đau đớn...
Cô... thực sự là Tiểu Niệm của anh?