Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!

Chương 12: Quá Khứ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Như lại lần nữa nhập mộng, cô ngơ ngác thấy mình đang mặc váy ngủ mỏng tanh màu trắng bước đi trên con đường tối đen, đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng. Cô bất giác dang tay ra với lấy, nhưng đột nhiên những sợi dây gai từ đó lao ra cuốn lấy cơ thể cô. Chi chít chi chít, đâm đến đau, máu bắt đầu úa ra, chạy xuống chiếc đầm trắng.

... Giống như anh vậy... Lúc trước, cô cứ nghĩ rằng anh là ánh sáng mặt trời trong lòng cô, nhưng cô sai rồi... cô không thể với tới nó. Đến khi có được nó, cô lại càng nhận ra... nó sẽ làm cô tổn thương. Cuốn lấy cô không rứt ra được, cô cảm thấy bất lực... để rồi tất cả... chỉ là tổn thương...

Cô... đau quá! Thực sự rất đau! Đau lắm! Như vỡ oà ra! Giọt nước bất lực từ khoé mắt tràn ra, thấm đẫm vào những cái gai, khiến nó dần buông thả cô ra...

Cô lại rảo bước về phía cánh cửa, mở ra một không gian về một quá khứ mới...

Một cô gái đang ngồi co ro bên chiếc giường, đôi con ngươi tối lại, rất thảm thương. Một chút máu dính lên gara giường, chân tay có vết bầm tím, nồng lên một chút mùi hoan ái tanh nồng.

Thời Niệm bước tới, ngồi xuống cạnh cô gái đó. Mái tóc dài của cô gái đó phũ xuống chân, Thời Niệm đưa tay chạm nhẹ lên đầu cô gái đó. Nhưng khi cô chạm vào, bàn tay cô trở nên trong suốt, cô gái đó... không ai khác chính là cô... của kiếp trước

Đây... là cái đêm đó! Cô cay cay khoé mắt, cảm giác tủi thân, muốn ôm chầm cô gái này vào lòng, nhưng... đây chỉ là ảo ảnh của quá khứ. Cô hiểu... cảm giác bất lực của đêm hôm đó ra sao, tủi nhục ra sao, đau đớn ra sao... cô hiểu... hiểu thấu... vì... cô gái đó chính là cô!

Rồi một thân ảnh cao như một vị thần xuất hiện, làm cô chới với, là Triệu Lâm Phong. Anh ta... đang đứng ngoài cửa, mắt hướng vào trong nhìn cô gái nhỏ đang co rúm. Đôi con ngươi hiện lên vẻ đau khổ, cô sửng sốt bừng tỉnh dậy, như thoát khỏi cơn ác mộng mà mồ hôi nhễ nhại

Thở hồng hộc, vẻ mệt mỏi. Gương mặt cô tái nhợt, nước mắt chợt ứa trào ra, rớt xuống rớt xuống một nhiều hơn.

“Triệu Lâm Phong...! Tại sao... tại sao... hức hức...!”

“Tại sao... lại có thể...!”

Thời Niệm nấc lên, cô đau quá! Cô vẫn không thể quên được hắn cô đúng là con ngốc... rất ngốc...



................................

Đã 5h chiều, Triệu Lâm Phong như càng thêm mệt mỏi, anh hôn lên trên bức ảnh trên bia mộ, nước mắt chảy xuống thì thầm

“Tiểu Niệm, lần sau anh lại đến thăm em!”

Anh đã ngồi đây hơn 8 tiếng đồng hồ, lại còn chưa ăn gì. Tuần nào cũng vậy, cứ mỗi ngày chủ nhật là lái xe lại chở anh đến đây một lần. Như là luyến tiếc đối với một hồi ức đã qua, “Thời Niệm”. Cái tên mang ý nghĩa “Thời” trong “thời gian”, “Niệm” trong “Kỉ Niệm”, khắc sâu trong hồi ức, nhớ mãi không quên. Quả thật... anh hoàn toàn không thể quên cô...

Nói rồi anh bước lên, tài xế mở cửa, chiếc xe lao nhanh ra khỏi nơi đó, chạy về hướng thành phố đô thị ồn ào.

Anh hiện giờ cần phải tìm ra hung thủ gϊếŧ hại Vương Uyển Uyển, giải sạch nỗi oan lúc trước cho cô. Có vậy cô mới có thể an nghỉ trên thiên đường.

Điện thoại anh bỗng nhiên reo lên, anh nhấc máy, ngữ điệu trầm thấp ổn định lại cuốn hút. Đầu dây bên kia là đàn ông, giọng anh ta nói lên thể hiện vẻ kính nể sùng bái đối với anh

“Lão đại, đã tìm ra manh mối người gϊếŧ hại tiểu thư Vương và vu oan cho phu nhân”

“Tốt lắm! Chút nữa tôi sẽ tới lấy!”

Anh gác máy, nhìn màn hình điện thoại của mình... cô đang tươi cười ôm đoá hoa mặt trời nở rộ, thanh thuần xinh đẹp, toả nắng lấp lánh khiến anh không tài nào rời mắt. Chỉ tiếc... cô đã rời xa anh... mãi mãi... có lẽ anh sẽ không bao giờ thấy lại được nụ cười này nữa.

Anh khẽ thở dài, đôi con ngươi hiện lên vẻ nuối tiếc, nước mắt chợt còn đọng lại trên mi. Khuôn mặt băng lãnh khôi ngô trở nên u ám đáng thương lạ kỳ!
« Chương TrướcChương Tiếp »