Chương 11: Quá Khứ (1)

Anh bắt đầu ngồi lên bia mộ của cô, lặng lẽ, lặng lẽ như chìm sâu vào giấc ngủ

...........

Vân Gia...

Thời Niệm hơi mệt, do thuốc có tác dụng phụ là gây buồn ngủ nên cô xin phép Lưu Tuyết Di và Vân Hựu vào phòng mình nghỉ ngơi một lát. Đến phòng, cô ngã ườn trên chiếc giường bông mềm mại đầy mùi hoa mặt trời của tươi mới của Vân Hiểu Niệm

Thân chủ Vân Hiểu Niệm... cũng thích mùi này sao, chính xác hơn là căn phòng được bố trí theo ga màu vàng- trắng- đà sẫm. Hơi hiện đại nhưng cũng rất phù hợp với tính cách của cô. Ngước mắt lên, bên ngoài cửa sổ... là một vườn hoa mặt trời đỏ rực, làm đầu cô như choáng lên

Vẻ đẹp của loài hoa ấy... làm cô liên tưởng đến anh ta! Thời Niệm hốc mắt hơi đỏ, cố lắc lắc đầu, rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Màu vàng của hoa mặt trời, chính là màu của sự phản bội...

... 7 năm trước...

....................................

“Cha! Mẹ! Hai người xem này! Đây là bạn trai của con- Triệu Lâm Phong!” Thời Niệm cô cười tít cả mắt. Đây là ngày đầu tiên cô ra mắt anh cho bố mẹ

“Cháu chào hai bác!” Triệu Lâm Phong cười trừ, khuôn mặt điển trai lộ vẻ lúng túng khiến Tiểu Niệm suýt soa

Ngày T tháng Z, 7 năm trước... ngày cô giới thiệu bạn trai mình là anh cho bố mẹ

...................................

“A Phong!” Thời Niệm chạy tới ôm chặt cổ anh, hôn lên má anh một cái

“Tiểu Niệm!” Triệu Lâm Phong anh cười, nụ cười ôn nhu, lại hôn vào trán cô một cái

Mặc dù đây là mùa đông, tuyết rơi rất lạnh nhưng khi nụ hôn của anh rơi vào trán cô khiến nó ấm áp lạ thường. Cả ngày hôm đó, anh và cô mặc dù trời rất lạnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm nóng! Là tình yêu đã khiến nó trở nên như vậy chăng?

Ngày Z tháng Z, ngày mùa đông lạnh nhất Trung Quốc



......................................

“Thời Niệm! Sao em lại phản bội anh?” Triệu Lâm Phong run run, anh hét lên nắm chặt lấy bờ vai của Thời Niệm khiến cô ngây ngốc, đôi mắt anh đỏ ngầu, hằng lên từng tia máu

Phản bội? Là sao? Cô không hiểu! Tưởng anh giận cô liền trưng ra biểu cảm hối lỗi

“A Phong? Sao vậy? Em đã làm gì có lỗi sao? Đừng giận nữa mà! Em xin lỗi!”

Những giọt nước mắt của anh tràn xuống hai gò má khiến cô chợt đứng mình. Anh bắt đầu cười, nụ cười đau khổ, khản đặc trong nước mắt nói ra thành tiếng

“Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao!? Cô cấu kết với ba mẹ của cô! Hại chết gia đình tôi!? Giờ thì một câu xin lỗi có thể bù đắp tất cả những gì cô gây ra sao hả THỜI NIỆM?” Anh hét lên, cô càng thêm đứng hình. Cái gì? Cấu kết? Hại? Gây ra? Những lời nói của anh như xuyên vào trí óc cô, khiến nó trở nên đông cứng. Cô nắm chặt lấy cánh tay đang run rẩy của anh, ra sức hỏi

“A Phong! Anh nói thế là sao vậy? Gia đình em hại chết gia đình anh? Em cấu kết với họ?”

Nói rồi nước mắt cô cũng tuôn ra rớt xuống cằm mỗi lúc một nhiều hơn, đừng đùa cô chứ! Cha mẹ cô! Không thể làm như thế với người cô yêu là anh được! Nhưng đáp lại là sự hờ hững giận dữ của anh

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa! Thời Niệm! Cô lợi dụng tình cảm của tôi còn chưa đủ sao? Bây giờ đến thế này rồi mà còn biện minh cho bản thân?”

Lời nói của anh như đâm xuyên vào tim cô, cô khóc mỗi lúc một nhiều hơn ra sức giải thích.

“Phong!!! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh lại nói như thế?”

“Cô đã phản bội tôi! Thời Niệm! Chơi đùa với tình cảm của tôi cô cảm thấy vui không? Hả?”

“Hức! Hức! Em thật sự không có! Thực sự không có!... Phong! Anh phải tin em!”

“Haha! Tin?” Anh cười dài trong nước mắt, chế giễu

Cô đứng hình, nước mắt tuôn rơi, hốc mắt đỏ độc “Ra là vậy... Anh thà chết cũng không tin tôi, thì ra... sự tin tưởng của anh đối với tôi... chỉ có chừng đấy?!”

Cô quay lưng, đi trong màn đêm lạnh lẽo thấu xương.



Ngày X tháng X, 6 năm trước... ngày sinh nhật của cô

...................................

“Bố... mẹ... tại sao lại như vậy? Tại sao lại bỏ con... hức hức hức...!!!”

Trong một đêm mưa bão, gió lạnh tạt vào người khiến cô run lên từng cơn, cô gái mặc đồ đen quỳ xổm trước hai bia mộ. Trông đáng thương lạ kỳ, nén nhang cô vừa cắm vào đã bị tắt đi bởi gió buốt và mưa lạnh. Nước mắt cô rơi lả chả hoà lẫn với mưa, cô ngất đi trông nỗi đau buồn...

Một bàn tay ôm cô lên, che chắn cho cô, ủ ấm cô khỏi cơn bão, người đó... là anh...

Ngày cha mẹ cô mất, 5 năm trước

....................................

“Kết hôn với tôi!” Triệu Lâm Phong anh ném cho cô tờ đơn kết hôn

“...” Thời Niệm giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, vẻ đáng thương làm cho anh xiu lòng quay đầu sang chỗ khác.

Cô cầm chặt tờ đơn, lắc đầu không muốn. Rồi lại trả về phía anh, thấy vậy anh liền tức giận bước tới bóp lấy khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của cô

“Tôi nói... kết hôn với tôi!”

Cô đau đớn run rẩy sợ hãi, mở miệng hỏi nhỏ giọng run run “Tại... sao?”

Anh trầm luân một hồi rồi nói “Vì tôi thấy cô đáng thương...!”

Quả thật, bây giờ cô trông rất thảm hại. Cha mẹ mất, công ty bị phá sản, không có chỗ dung thân, tiền thì không có lấy một đồng vì lo đám.

Cô cắn răng, nước mắt rớt ra tay anh, khiến anh giật mình không khỏi đau lòng. Thì ra... là vậy, nói rồi cô kí vào tờ kết hôn, cùng anh ra cục dân chính làm thủ tục

Không có lấy một hôn lễ, cũng không động phòng hoa chúc... vì anh ấy nói anh ấy ghê tởm cô. Nhưng... trong một lần say rượu chính anh là kẻ đã cướp đi nó, lần đầu của cô ngập tràn trong nước mắt... cô đã cố gắng giãy dụa nhưng... vô dụng...