Tô Cảnh Nhan quyết định không chọc thủng áo choàng của Phó tổng, dù sao hắn cũng không chắc, nếu có nói lỡ câu nào lại kí©h thí©ɧ đến thần kinh yếu ớt của ngốc lão công, tình huống có thể trở nên càng tệ hơn không?
“Vâng vâng vâng, Phó tổng ngài trăm công ngàn việc.” Ngữ điệu của thầy Tô như dỗ dành con nít: “Chờ em vội xong đợt này rồi em sẽ chủ động liên lạc với anh nhé.”
“Là cậu nói.” Phó Bách Diễn lập tức lên tiếng, nhịn không được mà cường điệu lần nữa: “Cậu cần phải nhớ thật kỹ về trách nhiệm làm chim hoàng yến của cậu.”
Tô Cảnh Nhan: “Ừ ừ, sẽ nhớ kỹ. Em cúp máy trước.”
Nói xong liền không chút do dự mà cúp điện thoại.
Phó tổng tài: Lớn mật! Tiểu chim hoàng yến lại dám cúp điện thoại trước hắn?
Thầy Tô:
“Trượng phu bị não tàn ngoài ý muốn, thầy giáo không rời không bỏ”, tiêu đề này đáng giá được giật tít nhỉ?
Văn phòng lại khôi phục an tĩnh, Tô Cảnh Nhan nhìn màn hình di động, đột nhiên nghĩ tới.
Hắn mở ra lịch sử trò chuyện, quả nhiên, những cuộc gọi giữa hắn và Phó tiên sinh trước kia, gần như đều do đối phương chủ động gọi tới.
Lần này cũng vậy, hắn đã ba ngày không liên lạc với Phó Bách Diễn, nếu như đối phương không có gọi đến, hắn cũng không nghĩ tới việc phải chủ động liên lạc.
Không được, nay đã khác xưa, hắn cần phải quan tâm Phó tiên sinh nhiều hơn mới đúng.
Tô Cảnh Nhan vừa suy tư, vừa đi trở về bàn làm việc.
Nhưng mà, vẫn là để ngày mai rồi tính tiếp.
Lần trước, Lâm Bảo Bối nói với hắn về buổi họp lớp cũng chính là được tổ chức đêm nay, hắn vốn đã chuẩn bị lấy cớ từ chối, nhưng bắt đầu từ hôm qua, mấy người trong nhóm chat lớp cứ điên cuồng mà tag hắn, nếu hắn bảo không đi thì có hơi mất cảm tình.
Câu lạc bộ giải trí cao cấp Đỉnh Mây.
Câu lạc bộ này thực hành chế độ đặt hẹn trước, Tô Cảnh Nhan đưa thϊếp mời mạ vàng cho nhân viên anh ninh tại cửa, sau đó, dưới sự hướng dẫn của nhân viên mà bước vào câu lạc bộ kim bích huy hoàng này.
Hắn xuất phát hơi trễ, trên đường lại gặp phải giờ tan tầm cao điểm nên bị kẹt xe khá lâu, hiện tại cũng đã sắp 8 giờ.
Nhân viên đẩy ra cửa ghế lô: “Quấy rầy.”
Bên trong ghế lô, mọi người vốn đang ồn ào nhốn nháo đều đồng thời nhìn về phía cửa, ngay lập tức, tất cả như bị ấn xuống nút tạm dừng.
Đứng ở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người vận một chiếc áo khoác vàng nhạt hơi rũ, ngũ quan xinh đẹp minh diễm, mắt kính gọng kim mang theo khí chất cấm dục, đứng ở nơi đó tựa như thân cây bạch dương đĩnh bạt tú lệ, lại giống như siêu mẫu bước ra từ tạp chí.
“Tô Cảnh Nhan?” Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn sững sờ thì một thanh niên mang diện mạo tinh xảo đã bước tới trước, ánh mắt bất thiện mà nhìn Tô Cảnh Nhan từ trên xuống dưới, ra vẻ kinh ngạc nói: “Xem nào, tôi còn tưởng rằng anh không dám tới chứ!”
“Xin chào.” Tô Cảnh Nhan nhìn cậu ta một cái, lễ phép lại bình đạm gật đầu chào hỏi.
Trong các buổi họp lớp thường sẽ xảy ra những tình huống như vậy, luôn có bạn học không quen biết vừa bước tới đã lân la bắt chuyện, những lúc thế này nhất định phải vờ như không bận tâm.
Chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ chính là cậu.
Nụ cười trên mặt thanh niên đơ cứng, không dám tin mà hỏi: “Khoan đã, Tô Cảnh Nhan, chẳng lẽ anh…… chẳng lẽ anh không nhớ tôi?”
Tô Cảnh Nhan giữ nụ cười nhạt.
Nói vớ vẩn gì đấy hả?
“Ha ha ha! Ôn Tửu cậu lại không cùng lớp với chúng tôi, Tô Cảnh Nhan không nhớ rõ cậu cũng bình thường mà!” Lớp trưởng Cao Thâm nhanh chóng tiến lên giải vây.
Tô Cảnh Nhan chớp chớp mắt.
Thì ra, người này chính là Ôn Tửu mà Lâm Bảo Bối nhắc tới à.
Lúc này, Lâm Bảo Bối vừa vặn vào cửa, lập tức mở miệng châm chọc nói: “Ủa? Không phải học sinh cùng lớp, vậy cậu tới tham gia buổi họp lớp của chúng tôi làm gì?”
“Ha hả ~” Ôn Tửu bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào, duỗi tay chỉ vào một vị trí nào đó ở bên trong, ra vẻ không khỏi thẹn thùng: “Chuyện này mấy người phải hỏi A Dương nha, là A Dương cứ muốn kéo tôi tới đó.”
Cao Thâm nhanh chóng hiểu ý: “Ha ha đúng đúng! Ôn Tửu là người nhà mà Tống nhị thiếu mang đến đấy! Nào nào nào, mọi người đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đã rồi nói tiếp!”
Nói xong, một phen ôm lấy Ôn Tửu đi tới trước bàn.
Lâm Bảo Bối không cam lòng yếu thế mà khoác lên cánh tay Tô Cảnh Nhan, thì thầm ở bên tai hắn: “Tui đệt! Mấy năm không gặp, đóa hoa bạch liên Ôn Tửu này càng ngày càng thơm nhỉ? Cậu xem cách nói chuyện của cậu ta kìa, một đại lão gia mà còn buồn nôn hơn cả tú bà nữa……”
Thầy Tô bảo trì mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: “Chúng ta phải tôn trọng tính đa dạng của giống loài chứ.”
Vừa dứt lời, hắn liền bắt gặp một đôi mắt tối tăm từ bàn đối diện.
Xuất phát từ lễ phép, Tô Cảnh Nhan khẽ gật đầu, xem như lời chào hỏi.
Tống Bính Dương kéo kéo khóe miệng.
Từ khi Tô Cảnh Nhan xuất hiện ở ghế lô, ánh mắt Tống Bính Dương chưa có lúc nào rời khỏi hắn.
Mấy năm không gặp, vị mỹ nhân trương dương minh diễm trong trí nhớ kia, khí chất đã trở nên ôn nhuận hơn, gương mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ phong tình khó tả.
Vẫn là một ánh mắt thoáng qua, đã không khỏi động lòng.
“Thầy Tô ngồi chỗ nào? Hay là tới chỗ này ngồi đi!” Cao Thâm ân cần mà sắp xếp chỗ ngồi, vừa lúc để Tô Cảnh Nhan ngồi ở bên cạnh nhân vật chính của ngày hôm nay là Tưởng Lam.
“Đã lâu không gặp, Tô mỹ nhân.” Tưởng Lam đứng dậy, phong độ nhẹ nhàng mà vươn tay: “Nghe nói sau khi tốt nghiệp, mọi người muốn gặp mặt cậu một lần đều rất khó, cho nên hôm nay là vì nể mặt tớ sao?”
Tô Cảnh Nhan bắt tay với hắn, mỉm cười trả lời: “Cậu nói phải, thì là phải.”
“Ồ ~ thật hay giả!” Ở đây, vài vị nữ sĩ ăn ý mà hét lên: “Chẳng lẽ năm đó, chúng tôi ghép sai CP rồi?”
Lời vừa thốt ra, bên trong ghế lô bỗng nhiên lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị.
Việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính cũng chỉ mới được thực thi khoảng hai năm gần đây, năm đó lúc họ còn học cấp ba, thái độ tiếp nhận chuyện đồng tính vẫn chưa cởi mở như bây giờ.
Nhưng mà hồi đấy, Tống nhị thiếu lại đã vô cùng lớn mật mà công khai theo đuổi Tô mỹ nhân.
Tống nhị thiếu có gia thế tốt, ngoại hình lại xuất chúng, năm đó cũng là giáo thảo số một số hai của trường, lúc tin tức bị truyền ra đã khiến biết bao thiếu nữ hoài xuân phải tan nát cõi lòng.
Cùng lúc đó, một nhóm thiếu nữ ăn đường mạnh mẽ xuất hiện, mỗi lần xông lên tiền tuyến ăn đường đều đặt tên CP cho hai người là “Đẹp mắt CP”.
Tiếc nuối chính là, mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, Tô mỹ nhân vẫn không mở lòng, thế nên lịch sử theo đuổi nổi tiếng toàn trường của Tống nhị thiếu đành phải vô tật mà chết.
Mà hôm nay, ngồi bên cạnh Tống nhị thiếu đã là một người khác.
“Ê ê ê! Tui nói mấy bà ấy, muốn ghép CP thì làm ơn ghép CP của tui với A Nhan được không vậy?” Lâm Bảo Bối lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: “Bảo Nhan CP, thấy thế nào?”
“Ha ha ha ha cái quỷ gì!”
“Lâm Bảo Bối, ông có xấu hổ không đấy? Với cái dáng người nhỏ xinh kia của ông mà muốn công Tô mỹ nhân hả?”
Lâm Bảo Bối liền ôm lấy Tô Cảnh Nhan: “Làm sao làm sao? Tên WeChat của tui là
Lâm tổng tiến công đó, bộ mấy người không biết hả?”
“Ha ha ha ha! Ông nằm mơ đi!” Mọi người cười phá lên, cố ý vô tình mà quên đi không khí ngại ngùng vừa rồi.
Các bạn học cũ tiếp tục ôn chuyện thì ôn chuyện, khoác lác thì khoác lác.
Mà Ôn Tửu lại cố tận dụng mọi thứ, mang giọng điệu không tốt hỏi: “À, đúng rồi, sao hôm nay thầy Tô lại không mang người yêu đến đây thế? Mọi người tò mò nhất chính là người yêu của thầy Tô đấy, nhỉ?”
“Đúng vậy đúng vậy! Bọn tôi cũng siêu cấp tò mò, rốt cuộc người nọ ưu tú cỡ nào mới có thể ôm được Tô mỹ nhân về?” Những người khác sôi nổi hát đệm ồn ào.
Tô Cảnh Nhan dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu, cười mà không nói.
Hắn đã sớm đoán đêm nay sẽ không tránh khỏi vấn đề này, nhưng không nghĩ tới Ôn Tửu lại thiếu kiên nhẫn đến vậy.
“Thầy Tô, anh cũng lớn tuổi rồi nhỉ? Độc thân mãi cũng không tốt đâu, coi chừng kén chọn quá lại bị hoa mắt đó.” Ôn Tửu giả mù sa mưa mà cười, bàn tay đang đặt ở trên bàn lại lướt qua nắm lấy tay bạn trai quơ quơ: “Người yêu ấy mà, cho dù không soái bằng A Dương, không giàu có bằng gia đình A Dương, nhưng chỉ cần biết quan tâm là đủ rồi.”
Tống Bính Dương nhíu mày, theo bản năng mà muốn ném cái tay kia ra.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại thả lỏng cơ bắp, để mặc Ôn Tửu cầm tay hắn, ánh mắt bất biến mà nhìn sang người đối diện.
“Ôn Tửu, cậu——” Lâm Bảo Bối không ưa nhất chính là cái vẻ kỹ nữ này của cậu ta, theo bản năng mà muốn đập bàn mắng chửi, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay khác không nhẹ không nặng đè lại.
Tô Cảnh Nhan giương mắt, cười khẽ mà hỏi ngược lại: “Ôn Tửu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Ôn Tửu nhất thời không phản ứng kịp: “Tôi 26, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Cảnh Nhan lắc lắc đầu: “Cậu nhắc tới tuổi nên tôi nghĩ đến cậu học dưới bọn tôi một lớp, làm tôi còn thật sự nghĩ rằng mình lại lớn hơn cậu một tuổi ấy chứ.”
Lâm Bảo Bối nhanh chóng tiếp lời: “Thôi nào Cảnh Nhan, cậu cho rằng ai cũng thiên tài như cậu học nhảy lớp sao?”
Ôn Tửu lập tức thay đổi sắc mặt, bàn tay ôm lấy tay bạn trai không khỏi siết chặt.
Những người khác rối rít đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy! Lúc ấy Tô Cảnh Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong lớp tụi mình nhỉ? Thực sự là đoàn sủng đó!”
“Lại nói, đúng là thư hương thế gia có khác! Thầy Tô cũng xem như là kế thừa sự nghiệp gia tộc, quang tông diệu tổ rồi!”
Tô phàm nhân khiêm tốn nói: “Nào có nào có, thật ra tớ là đứa không lanh lợi nhất nhà đó.”
Mắt thấy đề tài dễ dàng bị dời đi, Ôn Tửu không cam lòng mà cố chấp xen mồm vào: “Thầy Tô này, không bằng để A Dương nhà tôi giúp anh giới thiệu một người đi? Nhà A Dương có nhiều anh chị em lắm.”
Cậu ta thân mật mà dựa lại gần bạn trai: “Tuy rằng không ưu tú bằng A Dương nhưng vẫn tốt hơn là không có ai ~”
Nghe vậy, Tô Cảnh Nhan hơi nghiêng đầu qua: “Tống Bính Dương, cậu muốn giới thiệu anh chị em của cậu cho tôi à?”
Đôi mắt đào hoa khẽ nhếch như say lại như không say, khi nhìn người khác lại luôn khiến họ cảm thấy ý vị ẩn tình.
Tống Bính Dương thầm giật mình, tránh thoát khỏi bàn tay nắm lấy mình, buột miệng thốt lên: “Ôn Tửu chỉ thuận miệng nói, đừng để ý đến em ấy.”
“A Dương?” Ôn Tửu quay mặt lại, giọng nói lập tức trở nên bén nhọn: “Anh nói cái gì?”
Trên bàn, những người khác không khỏi an tĩnh lại.
“Thật ra, tôi đã có đối tượng rồi.” Tô Cảnh Nhan buông chén rượu, ngữ ra kinh người: “Chẳng qua hôm nay anh ấy không có thời gian.”
“Tui đệt! Thiệt hay giả?” Cao Thâm khϊếp sợ đến mức suýt đánh đổ ly rượu, tiếp tục hỏi: “Là nam hay nữ?”
Tô Cảnh Nhan rũ mi, khóe môi mỉm cười: “Là vị thân sĩ.”
Trước khi mất trí nhớ.
“Mẹ ơi!” Đại biểu môn Ngữ Văn vội vàng dựng tai lên hỏi bát quái: “Anh nhà làm nghề gì?”
Tô Cảnh Nhan hơi suy tư: “Làm buôn bán nhỏ.”
Ôn Tửu theo đuổi không bỏ: “Buôn bán cái gì?”
“Thì…… bán mấy thứ linh tinh.” Tô Cảnh Nhan sơ lược qua.
Tập đoàn Thịnh Tinh nắm trong tay quá nhiều sản nghiệp, muốn hắn nói cụ thể là buôn bán cái gì thì lại nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Ôn Tửu tâm thoáng buông lỏng, chớp mắt lại bắt đầu làm yêu: “Vậy hai người hẳn là có ảnh chụp chung chứ?”
Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, thầm cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra, đêm nay cậu ta nhất quyết muốn làm hắn phải thừa nhận rằng đối tượng của mình không bằng của cậu ta mới thôi.
“Bạn học Ôn Tửu này, cậu cảm thấy hứng thú về đối tượng của tôi đến vậy sao?” Thầy Tô một tay chống cằm, ngữ khí nhẹ nhàng như chỉ đang đùa giỡn: “Ai không biết, còn tưởng rằng cậu muốn đổi bạn trai đấy?”
Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Tống Bính Dương hoàn toàn biến mất, ánh mắt âm trầm mà liếc sang người bên cạnh, ý bảo cậu ta một vừa hai phải.
Ôn Tửu tái mặt, gắng gượng nuốt lại lời đã đến khóe miệng.
“Phụt!” Lúc này Lâm Bảo Bối cười lớn tiếng nhất: “Muốn đổi bạn trai ha ha! Cười chết tui ha ha ha!”
Những người khác cũng đầy mặt mộng bức mà cười hùa theo.
Đề tài bị bỏ qua, bên tai Tô Cảnh Nhan cuối cùng cũng thanh tịnh chút.
Nhưng vì đã lâu không xã giao, tửu lượng của hắn giảm xuống rất nhiều, sau ba ly rượu xuống bụng, da mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ.
Bữa tiệc qua quá nửa, hắn đánh tiếng với mọi người, tính toán đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí.
Lúc này, Lâm Bảo Bối giữ hắn lại, dùng khí thanh nói bên tai hắn: “Thân ái, tớ đã giúp cậu thuê bạn trai tạm thời rồi đấy~ là một tiểu minh tinh cùng đoàn phim trước đây, tuy rằng không hồng nhưng trông siêu soái, dáng người siêu đẹp ~ giờ vừa lúc cậu đi ra ngoài tiếp cậu ta vào đi……”
Tô Cảnh Nhan dùng ánh mắt khi gặp não tàn mà nhìn thằng bạn nối khố, nhưng vì e ngại đám người trong phòng nên không thể trực tiếp động thủ.
“Đi đi!” Lâm Bảo Bối say khướt mà chụp bờ vai hắn: “Thật sự rất đẹp trai đó!”
Tô Cảnh Nhan: ……
Trong câu lạc bộ được cách âm rất tốt, ngoài hành lang an tĩnh không ít.
Tô Cảnh Nhan tìm được buồng vệ sinh rửa sạch tay, tạm thời vẫn chưa muốn trở lại ghế lô, hắn dựa người bên chỗ ngoặt cầu thang, lấy ra di động.
Hắn đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Phó tiên sinh hay không, cũng để hoàn thành chức trách của một tiểu tình nhân?
Đang thất thần, di động bỗng nhiên rung lên, biểu hiện cuộc gọi đúng là Phó tiên sinh.
Trong lòng Tô Cảnh Nhan lập tức xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ.
Loại tình huống này giống như….. khi bạn đang nghĩ về ai đó, người nọ đồng thời cũng đang nghĩ về bạn.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình, hắn chuyển được điện thoại rất nhanh: “Chào buổi tối, Phó tiên sinh.”
“Hiện tại, câu đang ở đâu?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, dường như là đang cắn răng nói chuyện.
Nhưng giờ phút này, thầy Tô đang trong trạng thái hơi say, hoàn toàn không nhận ra điều gì khác thường.
Hắn dựa lên tường, cười mà mi mắt cong cong, nâng cao âm cuối liêu nhân muốn mệnh: “Em ở đâu à? Phó tiên sinh, em ở trong lòng anh nha ~”
“Ồ, phải không?” Thanh âm Phó tổng nghiến răng nghiến lợi hình như càng lúc càng gần: “Vậy cậu đoán xem, hiện tại tôi đang ở đâu?”
Tô Cảnh Nhan chỉ cảm thấy giọng nói trầm thấp kia rất là dễ nghe, không biết sống chết mà hát lên: “Anh ở phương nam mặt trời rực rỡ ~ bông tuyết tung bay*~”
* Bài hát Nam Sơn Nam – Trương LỗiVừa nhấc mắt, đối diện là vẻ mặt bão tuyết gào thét của Phó tổng.
Không khí như bị đình trệ trong chớp mắt.
“Cảnh Nhan bảo bối! Thì ra em ở chỗ này!” Cùng lúc đó, nam diễn viên mà Lâm Bảo Bối ra tiền thuê đang bước nhanh tới, một giây đã nhập diễn: “Bảo bối nhi, em đang đợi anh sao?”
Bão tuyết trên gương mặt Phó tổng lập tức kết băng, sau đó “răng rắc” một tiếng, vỡ ra.
Tô Cảnh Nhan: ……
Thần ơi, nếu tôi có tội, xin hãy để tôi tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp!
**********
Lời tác giả:Phó tiên sinh: Tôi đứng trước mặt cậu đây, cậu xem tôi có giống hồi trước chút nào không?
Tiểu Nhan Nhan: Nhầm, hát lại! Chuẩn bị —— anh ở phương Bắc đêm lạnh ~ bốn mùa như xuân ~