Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 43: Hoàn chính văn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau.

Phó Bách Diễn vừa mở mắt, trong đầu lập tức truyền đến cơn đau đớn quay cuồng, đau đến mức hắn không khỏi kêu rên ra tiếng.

Vài giây sau, hắn thoáng phục hồi tinh thần lại, lập tức nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.

Trong lòng hắn có một vật nhỏ ấm áp, dựa sát vào ngực hắn, xúc cảm tinh tế lại bóng loáng.

Phó Bách Diễn theo bản năng mà rũ mắt xuống, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là làn da trắng đến sáng lên, đầu vai mượt mà đáng yêu vương vãi những vệt đỏ tinh mịn.

Trái tim hắn đột nhiên nảy mạnh lên, nhịp tim như muốn ngừng đập.

Đây là tình huống gì? Hắn còn đang ở trong mơ chưa tỉnh lại sao?

“Uhm……” Tô Cảnh Nhan bị động tĩnh phía sau đánh thức, khẽ hừ một tiếng: “Mấy giờ rồi?”

Tiếng nói trong trẻo hơi khàn, trong cơn buồn ngủ mông lung âm cuối như bị kéo dài, không tự giác mang theo chút ý vị làm nũng.

Tim Phó Bách Diễn mạnh mẽ đập nhanh, cùng lúc đó, trong đầu hắn tựa như thủy triều mà tràn vào rất nhiều hình ảnh kỳ quái, thậm chí là đáng sợ.

Ví dụ như, vẻ mặt tà mị cuồng quyến mà một ném phần hợp đồng bao dưỡng cho Tô Cảnh Nhan, bảo hắn làʍ t̠ìиɦ nhân theo hợp đồng của mình trong một năm.

Ví dụ như, sau khi tắm rửa xong, dùng giọng nói như bị mắc đờm mà trầm thấp hỏi hắn: Nam nhân, vừa lòng với chỗ cậu nhìn thấy không?

Ví dụ như, vô cùng sắc tình mà đè người lên bàn làm việc trong văn phòng, bảo hắn phải dùng tiếng Anh mà rêи ɾỉ.

Lại ví dụ như, hắn uống rượu say đến phát điên, ôm một cây đại thụ chết sống không buông tay còn lớn tiếng thổ lộ, lão bà anh yêu em.

……

Cùng với tối hôm qua, hắn ôm lấy người trong lòng ngực lăn qua lộn lại mà làm, hận không thể đem cả người mình đâm vào……

“Uhm?” Không nhận được câu trả lời, Tô Cảnh Nhan lười nhác nhấc lên mí mắt, xoay mặt qua muốn nhìn xem có chuyện gì.

Không nghĩ tới, động tác xoay đầu hơi mạnh, lực độ cọ xát cũng tăng theo, rõ ràng cảm giác được đồ vật nào đó ở phía sau đang thức tỉnh.

Phó Bách Diễn rõ ràng cũng cảm giác được. Sắc mặt của hắn xanh rồi trắng, trắng rồi lại hồng, trong thân thể còn sót lại cảm giác vui sướиɠ không thể kháng cự, nhưng giờ phút này hắn mang theo ba phần chột dạ, ba phần kinh hoảng, bốn phần không biết làm sao, cả người lập tức trở nên cứng đờ.

Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng, vừa mới chuẩn bị dịch mông, giây tiếp theo, nam nhân tựa như bị rắn cắn, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà tránh khỏi hắn, xoay người xuống giường.

Tô Cảnh Nhan suýt nữa bị vặn trật eo: “Anh làm gì a……”

“Làm sao vậy?” Phó Bách Diễn khẩn trương mà thò lại gần: “Chỗ nào đau?”

“Eo……” Tô Cảnh Nhan đau đến hít khí, thở phì phì mà mắng: “Lần tới anh còn bắt em dùng tư thế này nữa, em liền một chân đá anh xuống giường cho xem!”

Vừa nói xong, Phó Bách Diễn không tự chủ được mà nghĩ tới đêm qua như vậy, như vậy…… các kiểu tận hứng……

“Phiền anh xoa eo giúp em một chút, Phó tổng.” Tô Cảnh Nhan ghé lên giường, nghiêng mắt nhắc nhở, trong lòng thầm cảm thấy Phó tổng sáng nay hình như có chỗ nào không bình thường.

Phó Bách Diễn hồi thần lại, hầu kết gợi cảm lăn lộn lên xuống, chỗ nào đó cũng càng ngày càng……

Hắn mạnh mẽ áp xuống đủ loại tà niệm trong lòng, duỗi tay túm lấy chăn mền ở một bên, đắp lên vòng eo thon chắc trắng tuyết kia, che đậy sắc đẹp làm nhân tâm dao động rồi mới dám ra tay.

Bàn tay to dùng lực mát xa không nhẹ không nặng, Tô Cảnh Nhan phát ra tiếng thở dài thoải mái: “Ân…… Chính là chỗ này……”

“Anh——” Trầm mặc mà xoa hơn nửa ngày, Phó Bách Diễn thu tay lại: “Em ngủ thêm một lát đi, anh đi tắm trước.”

Tô Cảnh Nhan giương mắt, phát hiện tư thế xoay người của Phó tổng khá là chật vật, chính là muốn giấu đi tiểu huynh đệ đang uy nghiêm cúi chào.

Hắn khẽ nhướng mày, sao lại thế này? Bình thường, Phó tổng hận không thể ở trước mặt hắn 24 giờ trần trùi trụi, sao hôm nay lại đột nhiên phẩm ra vẻ ngây thơ thẹn thùng của thiếu nam vậy?

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều: “Vậy anh nhẹ nhàng chút, em vẫn còn buồn ngủ quá.”

Ngày hôm qua cùng Phó tiên sinh câu thông không có kết quả, cuối cùng không thể không từ bỏ việc đối thoại, ngược lại là làm lụng vất vả suốt một đêm.

May mắn hôm nay không cần đi làm, chứ hắn cũng không muốn đứng ở trên bục giảng mà không khép được chân.

Lại lần nữa tỉnh lại, kim đồng hồ đã chỉ hướng 10 giờ.

Tô Cảnh Nhan lúc này rốt cuộc ngủ no, thuận tay khoác lên người áo lông trắng liền đi xuống lầu kiếm ăn.

Không nghĩ tới xuống dưới rồi, tìm từ trước ra sau cũng không tìm được bóng dáng của Phó Bách Diễn, hắn đành phải đi hỏi dì Vương.

Dì Vương đang mang sữa bò từ phòng bếp tới nhà ăn, nghe vậy lập tức trả lời: “Tiên sinh sáng sớm đã ra cửa, tôi gọi cậu ấy ăn cơm sáng cậu ấy cũng không để ý tới, vội vàng vậy chắc là có việc gấp gì đi?”

“Việc gấp?” Tô Cảnh Nhan hơi suy tư: “Thôi, cháu biết rồi dì Vương.”

Khó trách Phó tổng sáng nay lại có thái độ khác thường như vậy, thì ra là có việc phải giải quyết.

Mãi cho đến chiều, Tô Cảnh Nhan mới phát hiện, thế mà cả ngày hôm nay đều không nhận được tin nhắn hoặc là điện thoại của nam nhân, trong lòng lại có chút bất an.

Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?

Hắn mở điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới, chỉ còn mấy tiếng nữa là sinh nhật của Phó Bách Diễn liền trôi qua, mà hắn vẫn chưa chuẩn bị xong quà tặng.

Những chuyện xảy ra mấy ngày nay đều vượt qua lẽ thường, làm hắn suýt thì quên mất ngày hôm nay.

Người của Phó gia hình như không có thói quen tổ chức sinh nhật cho Phó Bách Diễn, năm trước lần đầu tiên hắn ăn sinh nhật của Phó tiên sinh, Phó tiên sinh biểu hiện khá là gượng gạo, quả thực là không hiểu phong tình, giống như sáng hôm nay vậy——

Tô Cảnh Nhan nhíu mày, trong lòng mơ hồ hiện ra một suy nghĩ.

Cao ốc tổng bộ tập đoàn Thịnh Tinh.

Hiện tại là thời gian tan tầm của nhân viên, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo khoác màu trắng vừa xuất hiện, liền đưa tới lời xì xào bàn tán chung quanh.

Kính râm to bản che lấp không được ngũ quan ưu việt và đường nét xinh đẹp, gây chú ý nhất vẫn là bó hoa hồng kiều diễm mà hắn ôm trong lòng kia.

“Xin, xin chào! Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài có hẹn trước không——” Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân có chút đỏ mặt.

Tô Cảnh Nhan hơi nghiêng đầu: “Phiền cô kết nối với bí thư Kim, cứ nói là có một vị tiên sinh họ Tô tới đây.”

Nghe được tên bí thư Kim, lễ tân lập tức nghiêm túc: “Xin ngài chờ một lát.”

Vừa cúp điện thoại, tiểu tỷ tỷ lễ tân khôi phục nụ cười mỹ lệ nhiệt tình: “Mời ngài sang bên này, ở đây có chuyên dụng thang máy đi thẳng lên văn phòng tổng tài ạ.”

“Cảm ơn.” Tô Cảnh Nhan nói lời cảm tạ, bước ra chân dài đi tới thang máy, đem những lời bàn tán của mọi người ném ra sau.

Thang máy đi thẳng lên tầng 38, bí thư Kim đã chờ ở cửa: “Tô thiếu.”

“Chào buổi tối.” Tô Cảnh Nhan tháo xuống kính râm: “Bí thư Kim, ông chủ nhà anh hôm nay bận việc gì vậy?”

Bí thư Kim hơi chút suy tư, rất là nề nếp mà hội báo hành trình hôm nay của sếp nhà mình.

Tô Cảnh Nhan có chút kỳ quái: “Này cũng không bận đến mức không có thời gian rảnh chứ.”

“Thật ra thì……” Bí thư Kim muốn nói lại thôi: “Cá nhân tôi cảm thấy, hôm nay trạng thái của sếp không được ổn lắm.”

Quả nhiên, Tô Cảnh Nhan vừa mở cửa văn phòng, liền nhìn thấy Phó tổng đang ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt thâm trầm mà nhìn chằm chằm văn kiện…… đờ đẫn.

Ngay cả hắn đi vào cũng chưa phát hiện.

Hắn yên lặng đến gần, bất ngờ lên tiếng hỏi: “Phó tổng, suy nghĩ cái gì vậy?”

Phó Bách Diễn như bừng tỉnh từ trong mộng, giương mắt lên, mày theo bản năng nhíu lại, nhìn đến người tới lại không tự chủ mà giãn ra.

Nhưng giây tiếp theo, không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, biểu tình lại trở nên cứng đờ, chỉ trong vài giây ngắn ngủn mà đã biến hóa xuất sắc ngoạn mục.

Tô Cảnh Nhan hơi hơi híp mắt, tiếp tục đi tới trước bàn làm việc: “Suy nghĩ về em à?”

“Khụ……” Phó Bách Diễn thẳng thắn sống lưng, bỗng nhiên khẩn trương mà nhìn hắn, từ trong cổ họng phát ra âm đơn: “Uhm.”

“A, xem ra không phải suy nghĩ về em rồi.” Tô Cảnh Nhan lộ ra vẻ thất vọng: “Mệt em còn nhớ anh cả ngày cơ, mà anh thì không biết lại suy nghĩ tới tiểu yêu tinh nào.”

“Không phải, anh không có!” Phó tổng lập tức nóng nảy, đầy bụng lời muốn nói tới bên miệng lại miễn cưỡng nuốt xuống, thâm trầm lại hàm súc mà trả lời: “Anh cũng rất nhớ em.”

Tô Cảnh Nhan nhún vai, rướn người đến gần, nhét hoa hồng vào trong lòng hắn.

Mùi hương của hoa hồng đột nhiên đôi đầy chóp mũi, Phó Bách Diễn phản xạ có điều kiện mà ôm chặt lấy bó hoa: “Đây là?”

“Hôm nay là sinh nhật anh mà, không nhớ rõ sao, Phó tổng?” Tô Cảnh Nhan vòng đến trước người nam nhân, ngữ khí bình đạm: “Đúng rồi, sinh nhật năm ngoái em tặng cho anh dây thắt lưng, sao anh lại không dùng, không thích sao?”

“Sao có thể? Anh rất thích.” Phó Bách Diễn ngơ ngác mà ngưỡng mặt nhìn hắn: “Anh chỉ là luyến tiếc ——”

Một câu còn chưa nói xong, đột nhiên thắng xe lại, sắc mặt cũng thay đổi.

“Ha hả.” Tô Cảnh Nhan cười lạnh một tiếng: “Nhớ ra rồi sao, Phó tiên sinh?”

Phó tổng nuốt một ngụm nước miếng, giả vờ trấn định: “Nhớ ra cái gì? Anh nghe không hiểu em đang nói cái gì.”

Thầy Tô dùng đầu lưỡi chống lên quai hàm, cúi người xuống kéo lấy cà vạt của nam nhân.

“Thế thân?”

“Không có chuyện này!”

“Tiểu tình nhân?”

“Chỉ có mình em!”

“Tiểu chim hoàng yến?”

“Anh…… anh sai rồi, anh thật sự sai rồi!” Phó Bách Diễn nhanh chóng từ bỏ việc chống cự, ngữ khí vô cùng đáng thương mà xin tha: “Trong khoảng thời gian này đầu óc của anh hỏng rồi, nói mê sảng làm chuyện khốn nạn, cầu em đừng để ở trong lòng.”

“Mê sảng?” Tô Cảnh Nhan siết chặt ngón tay, chất vấn hỏi: “Vậy anh nói anh yêu em thì sao, đây cũng là mê sảng?”

“Đương nhiên không phải!” Phó Bách Diễn lập tức phủ nhận, bỗng dưng đứng lên, một tay che chở bó hoa hồng, một cái tay khác chặt chẽ ôm lấy người đưa hoa: “Anh yêu em, thiên lôi đánh xuống cũng vẫn yêu em.”

“Chậc ~” Tô Cảnh Nhan thả lỏng thân thể căng thẳng: “Yêu em lại không phải chuyện gì táng tận thiên lương, đến nỗi bị thiên lôi đánh xuống sao?”

“Anh yêu em, Tô Cảnh Nhan.” Phó Bách Diễn dùng sức mà ôm hắn, giọng nói bỗng nhiên trầm hẳn: “Cảm ơn em…… Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn không rời bỏ anh.”

Cả ngày hôm nay, hắn vẫn luôn hồi tưởng lại hành động của bản thân trong mấy tháng qua, thực sự là bại não đến muốn điên người. Rốt cuộc là cái gì làm tâm can nhi của hắn kiên trì không rời bỏ hắn đây? Chắc chắn là vì tình yêu.

Cho dù Tô Tô chưa từng chính miệng thừa nhận yêu hắn.

Tô Cảnh Nhan lặng lẽ thở ra một hơi, giơ tay ôm lấy hắn: “Như vậy đi, anh nghĩ cách giúp em xin danh hiệu mười đại nhân vật gây cảm động hàng năm của Trung Quốc đi, lời cảm ơn lúc trao giải em cũng nghĩ xong rồi.”

Phó Bách Diễn: “…… Em thật sự muốn cái này sao?”

Tô Cảnh Nhan: “Anh đoán?”

Bữa tối là bí thư Kim lâm thời đặt hẹn ở một nhà hàng, hai người dùng bữa xong, Tô Cảnh Nhan ở bên đường tìm được một cửa hàng bánh, mua một cái bánh kem lớn.

Nghi thức ăn sinh nhật vẫn là phải có.

Trở lại biệt thự, hai người cùng nhau mở hộp bánh kem, Tô Cảnh Nhan cắm lên ngọn nến, cắm tổng cộng mười tám cây nến.

Bậc lửa ngọn nến rồi, hắn tắt đèn trong phòng khách, cười khanh khách nói: “Phó tiên sinh, hứa nguyện đi.”

Dưới ánh nến khẽ lay động, khuôn mặt xinh đẹp đong đầy ý cười, mắt đào hoa càng có vẻ liếc mắt đưa tình, rõ ràng chỉ là một xưng hô bình thường, nhưng lại thân mật đáng yêu hơn lúc trước khi hắn mất trí nhớ.

Phó Bách Diễn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tô Cảnh Nhan vừa lòng gật đầu: “Có thể hứa ba nguyện vọng nga.”

“Anh chỉ hứa nguyện một điều thôi.” Phó Bách Diễn thấp giọng trả lời, sau đó ở trong lòng thầm hứa nguyện.

Làm người không thể quá tham lam, hắn nguyện ý dùng tất cả nguyện vọng để đổi lấy nguyện vọng duy nhất của hắn để trở thành sự thật.

“Sinh nhật vui vẻ, Phó tiên sinh.” Hứa nguyện xong, Tô Cảnh Nhan thò lại gần, thuần khiết mà hôn lên mặt hắn: “Chúc mừng anh, cũng chúc mừng em.”

Trong bóng tối, Phó Bách Diễn không khống chế được mà đỏ hốc mắt.

Hắn có tài đức gì?

Tô Cảnh Nhan đứng thẳng lưng: “Đúng rồi, nếu như anh đã nhớ lại, vậy mấy bức tranh ở tầng hầm thì sao?”

Phó Bách Diễn lỗ tai lại đỏ, không được tự nhiên mà hắng giọng bảo: “Khụ…… Cái kia……”

Muốn mệnh, hành vi si hán biếи ŧɦái như thế lại bị trần trụi lộ ra ở trước mặt người yêu, vẫn là tự mình từng câu từng chữ kỹ càng tỉ mỉ nói ra.

Tô Cảnh Nhan cong cong đôi mắt: “Như vậy đi, hôm nay anh ở ngay đây vẽ cho em một bức, em liền không so đo chuyện anh xâm phạm quyền chân dung của em nữa.”

Tuy rằng người ở dưới tầng hầm cũng là hắn, nhưng hiện tại, hắn và hắn của quá khứ, nhiều ít vẫn là không giống nhau.

Phó Bách Diễn giật mình: “Anh đã rất nhiều năm không chạm vào bút vẽ rồi.”

“Thế nào, không muốn?” Thầy Tô một giây thu lại ý cười.

Phó Bách Diễn vội vàng giải thích: “Anh đương nhiên nguyện ý! Chỉ là hiện tại họa kỹ của anh chỉ sợ đã thụt lùi……”

“Không sao cả.” Tô Cảnh Nhan lắc đầu, lại cười rộ lên: “Không cần khiêm tốn a, Phó tiên sinh.”

Tầng hầm phủ đầy bụi lại lần nữa bị mở ra, Tô Cảnh Nhan nằm nghiêng ở trên bàn, dưới thân được phô một miếng vải tơ tằm màu đỏ, tôn lên mái tóc đen và làn da trắng của hắn.

Trước mặt Phó Bách Diễn là giá vẽ và bản vẽ, ngón tay thon dài hữu lực nắm lấy bút chì, cổ tay áo sơ mi trắng được vén lên, ánh mắt u trầm không xê dịch mà dừng ở trên mặt người mẫu.

Phác hoạ cơ thể người thật ra là một quá trình vô cùng buồn tẻ, nhưng định lực của thầy Tô cũng đủ cường đại, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm người đang vẽ tranh, nhìn đến mức người nọ mặt đỏ tai hồng.

“Em đừng nhìn anh như vậy, Tô Tô.” Phó Bách Diễn rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Em nhìn anh như vậy, anh không có biện pháp tập trung chú ý.”

Tô Cảnh Nhan thay đổi tư thế khác càng thoải mái, khẽ giọng trêu đùa: “Em lại không phải cởi hết nằm ở chỗ này, sao có thể ảnh hưởng anh phát huy chứ?”

Nghe vậy, Phó Bách Diễn hầu kết giật giật, ánh mắt không tự giác biến hung, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh.

Tô Cảnh Nhan mắt đầy ý cười, an tĩnh mà nhìn nam nhân đang chăm chú vẽ tranh.

Dần dần, Phó tiên sinh với vẻ mặt nghiêm túc của hiện tại, cùng Phó tổng bá đạo ấu trĩ lại mạch não kỳ quái, và Phó Bách Diễn của những năm tháng dài dòng cô lại đơn của trước kia luôn nóng bỏng mà chăm chú dõi theo hắn, trong khoảnh khắc này, bọn họ đều hợp lại làm một.

Trái tim trong l*иg ngực hắn trở nên mềm mại tựa như kẹo bông gòn, thứ cảm xúc này lặng yên nở rộ thúc đẩy hắn thả chân xuống đất, đi từng bước một đến trước mặt nam nhân, thấp giọng gọi tên hắn: “Phó Bách Diễn.”

“Hả?” Phó Bách Diễn nâng lên đôi mắt: “Mệt mỏi sao? Anh vẽ sắp xong rồi.”

Tô Cảnh Nhan không có trả lời, hơi hơi khom lưng, ở trên môi hắn rơi xuống một nụ hôn vừa nhẹ vừa ấm.

Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi đến, giấy vẽ trong phòng phát ra tiếng vang thanh thúy, tựa như lời yêu thương bất diệt của sự vĩnh hằng.

“Em cũng yêu anh.”

**********

Hết.
« Chương TrướcChương Tiếp »