- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 29: Cậu vẫn sẽ yêu tôi chứ?
Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Chương 29: Cậu vẫn sẽ yêu tôi chứ?
Mười phút trước ——
Tại chỗ ngoặt cầu thang, một người nam nhân tuổi trẻ tuấn mỹ đang cùng một cục bột nhỏ giằng co.
Một lát sau, Tô Cảnh Nhan đứng lên, giả vờ muốn rời khỏi đây: “Chú đi nha, cháu ở lại chỗ này một mình đi.”
“Không được!” Cậu bé thanh thúy mà hô một câu, sau đó vươn tay nhỏ mum múp thịt gắt gao túm chặt góc áo hắn.
“Vậy cháu phải nói thật cho chú biết, cháu rốt cuộc là từ phòng bệnh nào ra đây?” Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà cúi đầu: “Nếu không, cháu nói cho chú biết cách liên lạc với ba mẹ của cháu?”
Hắn vốn muốn ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới lại gặp phải một cậu nhóc lạc đường.
Vấn đề là, cậu bé còn không muốn nói cho hắn biết mình từ đâu tới, giờ muốn đưa người an toàn trở về cũng khó khăn.
“Ca ca, anh chơi với em đi!” Câu bé lao lực mà ngưỡng khuôn mặt nhỏ: “Em không muốn đi về, em muốn chơi với ca ca!”
Tô Cảnh Nhan một lần nữa ngồi xổm xuống, nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của cậu bé: “Em mà như vậy, ca ca sẽ bị hiểu lầm thành kẻ xấu muốn lừa bán trẻ em đấy.”
“Ca ca mới không phải kẻ xấu!” Cậu bé bẹp bẹp cái miệng nhỏ: “Ba ba mới là kẻ xấu!”
Tô Cảnh Nhan nhịn không được mà nhíu mày: “Ba cháu đối với cháu không tốt sao?”
Cậu bé giơ lên tay lên muốn nắm lấy tay hắn: “Em…… Ba em ——”
“Giang Tinh Duệ!” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe bỗng vang lên: “Sao cháu lại chạy ra đây?”
Tô Cảnh Nhan giương mắt, thế nhưng lại là Giang công tử Giang Kim Thần đã từng gặp một lần.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đây, đây là con của anh?”
“Ha hả, tôi ở đâu ra có đứa con trai lớn như vậy chứ?” Giang Kim Thần cười một tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn: “Đã lâu không gặp, Cảnh Nhan cậu sinh bệnh à?”
“Chú!” Cậu bé nghe tiếng, lập tức nhào về phía Giang Kim Thần: “Chú, sao chú lại biết cháu ở chỗ này nha!”
Giang Kim Thần bế cậu bé lên, bàn tay to ở trên mông nhóc vỗ hai cái, thấp giọng uy hϊếp: “Chờ lát nữa trở về lại thu thập cháu.”
Tô Cảnh Nhan đi theo đứng dậy: “Sinh bệnh không phải tôi, là người khác. Giang tiên sinh ngài thì sao?”
“Chúng ta tốt xấu cũng là quan hệ cùng nhau ăn bữa cơm, không cần gọi nhau xa lạ như thế chứ?” Giang Kim Thần giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn nhu, không làm cho người khác thấy phản cảm chút nào: “Cảnh Nhan, cậu gọi tôi là Kim Thần đi, Giang Kim Thần cũng được.”
Tô Cảnh Nhan không tiếp lời hắn, bước lên bậc thang: “Nếu cháu bé đã được chú tìm thấy rồi, vậy tôi cũng không còn việc nào khác.”
Cậu bé xoay mặt qua, mắt to long lanh chớp chớp: “Ca ca chơi với Duệ Duệ có được không? Duệ Duệ có thật nhiều đồ chơi nga!”
Giang Kim Thần lại vỗ lên mông cậu bé một cái: “Ca ca còn có chuyện khác, không được làm phiền ca ca.”
Cậu bé nhăn gương mặt khổ qua: “Nhưng mà……”
“Nhị thiếu gia.” Khi nói chuyện, một người thanh niên mặc tây trang màu đen đi tới, thanh âm nghe vẫn rất trẻ tuổi, nhưng lại quá mức nề nếp.
Giang Kim Thần đưa cậu bé cho người tới: “Đưa nó về phòng bệnh.”
“Vâng, Nhị thiếu gia.” Thanh niên lên tiếng.
Vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót, cậu bé lập tức liền an phận, ngoan ngoãn bị thanh niên ôm vào trong ngực, giống như tiểu đồng xinh đẹp trong tranh Tết vậy.
Giang Kim Thần một lần nữa dời ánh mắt sang thầy Tô: “Có rảnh tán gẫu một chút chứ?”
Tô Cảnh Nhan không khỏi nhớ tới chuyện ô long ‘tao lão nhân’ lần trước, gật gật đầu: “Được thôi.”
Hai người cùng nhau đi đến trước cửa sổ sát đất.
Tô Cảnh Nhan dẫn đầu mở miệng xin lỗi: “Chuyện xảy ra ở bữa cơm lần trước, thật là ngại quá.”
“Không có gì, nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua?” Giang Kim Thần thấp giọng mà cười: “Vị kia, nếu tôi không nhận nhầm thì anh ta là Phó tổng của tập đoàn Thịnh Tinh?”
“Không sai.” Tô Cảnh Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Phó tổng ngẫu nhiên sẽ có một ít hành động không quá phù hợp với lẽ thường, mong anh bỏ quá cho.”
Trình nữ sĩ vẫn luôn không hài lòng về Phó tiên sinh, tất nhiên sẽ không đi khắp nơi tuyên dương quan hệ của bọn họ, hắn cũng không muốn giải thích quá rõ ràng.
Dù sao thì hiện tại ở trong mắt Phó tổng, hắn chính là chim hoàng yến muốn thượng vị đến phát rồ tới mức tự mình P cả giấy hôn thú luôn.
Giang Kim Thần cũng không truy vấn, nghiêng mắt qua: “Cậu đã ăn tối chưa? Nếu không, chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện?”
Tô Cảnh Nhan suy xét một chút, vẫn là không cần gây chuyện ở sau lưng Phó tổng thôi.
Hắn uyển chuyển mà cự tuyệt: “Tôi vẫn còn người bệnh cần chăm sóc, hôm nay có lẽ không quá thuận tiện.”
Giang Kim Thần: “A đúng rồi, suýt nữa đã quên hỏi cậu, bệnh nhân là ai vậy?”
“Là……” Tô Cảnh Nhan do dự hai giây, thuận miệng có lệ bảo: “Là một vị bằng hữu cần người chăm sóc.”
“Vậy sao.” Giang Kim Thần ngữ khí hàm một chút tiếc nuối, bất quá vẫn là phong độ nhẹ nhàng nói: “Một khi đã như vậy, tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Hai người theo đường cũ trở về, lúc đến chỗ ngoặt, Tô Cảnh Nhan đột nhiên vấp phải dưới chân.
May mắn Giang Kim Thần ở bên cạnh phản ứng rất nhanh, vươn tay ra liền tiếp được hắn.
Một màn như trong phim thần tượng đó vừa lúc bị hai tiểu hộ sĩ đi ngang qua thấy được, hai tiểu hộ sĩ suýt nữa thì hô to, té xỉu ngay tại chỗ.
“Cảm ơn.” Tô Cảnh Nhan phục hồi lại tinh thần, lập tức rời khỏi cái ôm của đối phương: “Vừa rồi nhờ có anh, bằng không ta cũng phải nằm viện luôn ha ha.”
Giang Kim Thần cười tủm tỉm trả lời: “Không có việc gì, không phải cậu cũng giúp tôi tìm được Giang Tinh Duệ hay sao?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, một củ cải nhỏ bỗng nhiên ló đầu ra: “Chú! Ca ca! Cháu ở chỗ này nha!”
Tô Cảnh Nhan dở khóc dở cười: “Nhóc con, sao cháu lại chạy ra đây?”
Ỷ vào có chú ở đây, Giang Tinh Duệ lá gan to ra, vươn cánh tay nhỏ cầu ôm một cái: “Ca ca, ôm một cái!”
Tô Cảnh Nhan theo bản năng giương mắt nhìn về phía Giang công tử, phát hiện đối phương hướng hắn cười gật gật đầu.
Hắn đành phải khom lưng cúi người, bế cậu bé lên.
Cậu bé lập tức ôm cổ hắn, “bẹp” một cái hôn lên mặt hắn: “Thích ca ca!”
Tô Cảnh Nhan mềm lòng, vừa định nói gì đó, sau lưng liền vang lên một tiếng hét to quen thuộc: “Tô Cảnh Nhan!”
Tô Cảnh Nhan xoay đầu, nụ cười bên khóe môi vẫn chưa kịp thu lại.
Vì thế, ở trong mắt Phó Bách Diễn chính là ——
Tiểu tình nhân của hắn trộm hắn hẹn hò với dã nam nhân khác, trong lòng ngực còn ôm một đứa bé xấu xí.
Cảnh tượng một nhà ba người hài hòa đến chướng mắt, lập tức liền khiến cho trái tim thủy tinh nhỏ bé của Phó tổng đau đớn.
Hắn không thể tin tưởng mà nâng lên tay phải quấn đầy băng vải, phẫn nộ đến mức nói chuyện đều mang theo âm rung: “Tô, Tô, Tô Cảnh Nhan! Cậu dám vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi!”
Lúc này mới được bao lâu, ngay cả con trai cũng sinh ra rồi?!
Tô Cảnh Nhan sửng sốt hai giây, nhanh chóng đưa trả lại cậu bé cho Giang công tử: “Đừng kích động! Có chuyện gì chúng ta trở về lại nói.”
Nhưng mà Phó tổng đã tức giận đến thần chí không rõ, thấp giọng rít gào: “Giang Kim Thần, cậu cũng dám tới cạy góc tường của tôi?”
Tô Cảnh Nhan sợ Phó tổng mất trí sẽ ra tay đánh người, mặc kệ có thể sẽ để lộ cái gì, nhanh bước lên trước, ôm chặt eo nam nhân.
Hành động này hiệu quả không thua gì bình chữa cháy, Phó Bách Diễn đang nổi trận lôi đình lập tức như bị ấn xuống nút tạm dừng.
Tô Cảnh Nhan nắm bờ vai của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Anh cảm thấy em có thể bị người ta dễ dàng cạy đi sao? Bình tĩnh một chút.”
“Vậy cậu ở chỗ này làm gì?” Thân thể Phó tổng vẫn cứ cứng đờ, giọng nói cũng ác thanh ác khí.
“Em ——” Một lời khó nói hết, Tô Cảnh Nhan thay đổi một loại phương thức khác: “Anh muốn tai tiếng của ba người chúng ta truyền ra toàn bộ bệnh viện hay sao?”
Phó tổng đồng tử chấn động, nhất thời trở tay ôm lấy hắn: “Hiện tại, lập tức, lập tức cùng tôi trở về!”
Đáng chết, hắn tuyệt đối không cho phép loại lời đồn hoang đường thái quá này truyền ra ngoài!
“Nếu là của anh thì ai cũng cướp không được, nhưng nếu không phải là của anh, có giữ cũng không giữ được.” Vẫn luôn bảo trì trầm mặc, Giang Kim Thần bỗng nhiên lên tiếng, ý vị thâm trường nói: “Phó tổng, ngài nói có đúng không?”
Ngắn ngủn vài giây, Phó tổng đã nhanh chóng khôi phục vẻ cao thâm khó đoán thường thấy ở trước mặt người ngoài.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Người khác tôi không biết, nhưng muốn từ trong tay Phó Bách Diễn đây cướp người hoặc là cướp đồ, khẳng định là người si nói mộng.”
“Phải không?” Giang Kim Thần nhìn về phía người trong lòng ngực hắn, cười đến ôn nhu: “Vậy tôi đây rửa mắt mong chờ.”
Phó Bách Diễn ánh mắt lạnh lẽo: “Anh có thể thử xem.”
Tô Cảnh Nhan: Hả? Băng vải hoàn toàn không có ảnh hưởng Phó tổng phát huy sao……
Trở lại phòng bệnh, Tô Cảnh Nhan đánh đòn phủ đầu: “Không phải em bảo anh ở trong phòng bệnh chờ em sao? Ai bảo anh ra ngoài?”
“Tôi đây không phải ——” Phó Bách Diễn theo bản năng liền muốn giải thích, bỗng nhiên phản ứng lại đây, sắc mặt liền thay đổi: “Cậu nói đi ra ngoài khuây khỏa, chính là cùng dã nam nhân thân mật đấy à?”
“Cái gì dã nam nhân, cái gì thân mật?” Tô Cảnh Nhan khẽ nhíu mày, đẩy hắn ra: “Không biết nói thì ngậm miệng đi.”
“Tiểu hộ sĩ đều thấy được!” Phó tổng tức giận đến dậm chân: “Còn nói là bởi vì tôi sắp chết nên cậu mới chạy ra thông đồng với người khác!”
Tô Cảnh Nhan nhớ lại vừa rồi Giang công tử đỡ hắn một phen, lập tức có chút chột dạ: “Nhưng không phải anh vẫn khỏe mạnh lắm sao?”
“Nghe giọng điệu này của cậu, thấy thất vọng lắm à?” Phó tổng bắt đầu càn quấy: “Có phải cậu đang ngóng trông tôi chết rồi để kế thừa ——”
Tô Cảnh Nhan nhịn không được nở nụ cười: “Kế thừa Hoa Bái* của anh à?”
*Hoa Bái là một chương trình cho vay tiêu dùng online.
Phó Bách Diễn:“? Nam nhân, cậu là đang xem thường ai!”
“Được rồi, chưa đến mức đó đâu.” Tô Cảnh Nhan nghiêm mặt: “Trên thế giới này, trừ bỏ nam nhân thì chính là nữ nhân, anh cũng không thể bảo em chỉ nói chuyện với một mình anh thôi đấy chứ?”
Phó Bách Diễn nghiêm cẩn mà sửa đúng: “Còn có người trung tính.”
“Được được được, em sai rồi.” Thầy Tô nhấc tay làm ra vẻ đầu hàng: “Anh yên tâm, nếu ngày nào đó em không muốn tiếp tục nữa, em nhất định sẽ nói cho anh biết trước, mà không phải vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân khác sau lưng anh.”
Phó Bách Diễn sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao cậu lại không muốn tiếp tục?”
Tô Cảnh Nhan:……
“Em chỉ đang làm một cái giả thiết, giả thiết mà thôi.”
Nhưng những lời này, không khác nào đã gieo một viên hạt giống nghi ngờ vào trái tim thủy tinh của Phó tổng.
Sau đó, hắn thường thường sẽ bất chợt hỏi một câu: “Tại sao cậu lại không muốn tiếp tục?”
Bao gồm cả lúc đang giúp hắn cởϊ qυầи áo.
Vừa cởi nút áo sơ mi được một nửa, Tô Cảnh Nhan không kiên nhẫn mà giương mắt: “Anh mà còn hỏi nữa, chúng ta hiện tại, lập tức, lập tức liền giải trừ quan hệ.”
Phó tổng giận dữ: “Cậu dám!”
Tô Cảnh Nhan: “Anh hỏi lại một lần nữa xem.”
Phó Bách Diễn:“Cậu bảo tôi hỏi thì tôi phải hỏi sao? Vậy tôi cũng quá mất mặt!”
Vì thế, Phó tổng gắt gao nhắm lại cái miệng quý giá kia của hắn.
Băng vải không thể dính nước, cởi ra áo trên rồi, Tô Cảnh Nhan dùng màng giữ tươi bao lấy, sau đó lui ra một bước: “Lúc tắm nhớ chú ý chút, đừng để dính nước…”
Phó Bách Diễn:“? Cậu không giúp tôi tắm?”
Thầy Tô hơi hơi mỉm cười: “Phó tổng, anh đã là một cậu trai lớn trưởng thành, nên học cách tự mình tắm rửa.”
Phó Bách Diễn nhíu mày, nhưng vẫn là quyết định không chọc tiểu tình nhân không vui, thoái nhượng một bước: “Vậy cậu cũng nên giúp tôi cởϊ qυầи chứ?”
Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng, lại bước qua, duỗi tay giúp hắn cởi thắt lưng, sau đó lại nửa ngồi xổm trước người hắn, giúp hắn cởϊ qυầи tây.
Từ trong gương nhìn qua, tư thế này giống như là……
Phó tổng lập tức nhộn nhạo: “Có lớn không?”
Tô Cảnh Nhan: ???
Hắn tức giận đến giơ tay véo một phen.
Phó tổng lập tức đau đến “ngao ngao” kêu lên: “Ngao ngao ngao! Tô Cảnh Nhan cậu cậu cậu, cậu dám!”
Độc nhất phụ nam tâm! Tiểu tình nhân là muốn phế bỏ hắn để tìm kiếm mùa xuân thứ hai sao! Quả thực là nằm mơ!
“Tắm rửa sạch sẽ đi.” Tô Cảnh Nhan đứng dậy, vừa lòng mà vỗ vỗ tay: “Em đi ra ngoài trước.”
Kết quả, hắn vừa mới bước ra ngoài, trong phòng tắm đã truyền đến một tiếng hét thảm.
Hắn hoảng sợ, vội vàng lộn đầu về phòng tắm: “Làm sao vậy?”
“Phỏng, phỏng phỏng phỏng rồi!” Phó tổng đại kinh thất sắc, cả người cong eo cuộn tròn ở góc tường, thoạt nhìn thật đáng thương.
Tô Cảnh Nhan giữa mày nhảy dựng: “Bị phỏng ở chỗ nào rồi?”
Hai mươi phút sau, bác sĩ Trì vội vàng đi tới: “Bị phỏng ở đâu? Để tôi xem.”
Phó Bách Diễn nằm ở trên giường bệnh, cả người vẫn không nhúc nhích, biểu tình u ám, một bộ tâm như tro tàn.
“Tay? Cánh tay? Đùi?” Bác sĩ Trì muốn xốc chăn lên, lại bị người bệnh mãnh liệt phản kháng, cùng với tiếng hút khí đau đớn.
“Cậu làm gì vậy?” Bác sĩ Trì lộ ra biểu tình không thể hiểu được: “Cậu không cho tôi xem thì tôi trị kiểu gì?”
Đứng ở một bên, thầy Tô không nỡ nhìn thẳng: “Bác sĩ Trì, anh bảo những người khác đi ra ngoài một chút đi.”
Bác sĩ Trì phất phất tay, bỗng nhiên linh quang hiện lên: “Tôi đ*t! Đừng nói là anh bị phỏng gà ——”
“Câm miệng.” Phó Bách Diễn hữu khí vô lực mà mắng một câu, không còn khí thế của bá tổng nữa: “Câm miệng cho tôi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trong phòng bệnh bộc phát ra một trận tiếng cười kinh thiên động địa, tiểu hộ sĩ và bác sĩ thực tập đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
“Cậu chết chắc rồi, Trì Soái, cậu chết chắc rồi……” Sống không còn gì luyến tiếc, Phó tổng đảo mắt nhìn về phía tiểu tình nhân bên giường bệnh, muốn nói lại thôi: “Nếu —— nếu…… cậu vẫn sẽ yêu tôi chứ?”
“Trước để bác sĩ Trì xem một chút đi.” Tô Cảnh Nhan nỗ lực duy trì biểu tình nghiêm túc: “Anh đừng nghĩ nhiều quá.”
Phó tổng tuyệt vọng: “Cậu ở bên cạnh tôi, không phải vì tôi có hàng to xài tốt, đúng không?”
Tô Cảnh Nhan chần chờ một chút: “Chẳng lẽ…… Phó tổng có nhân cách mị lực nào mà em chưa phát hiện sao?”
Phó Bách Diễn:……
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 29: Cậu vẫn sẽ yêu tôi chứ?