Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 24: Hộp Pandora thần bí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hành động xảy ra trong tích tắc, Tô Cảnh Nhan hoàn toàn không có thời gian phản ứng, môi dưới vừa mở đã bị cắn.

Vòi sen còn đang phun nước ấm, hơi nước trong phòng tắm dần dần bao phủ, trước mắt hắn phảng phất như cách một tầng sương mù, trong không khí mông lung, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật rõ ràng.

Kết hôn đã hơn một năm, Phó tiên sinh vào buổi đầu chỉ là làm theo hình thức “hiến lương”, giữa hai người luôn tràn ngập một loại không khí xấu hổ khó nói nên lời, hôn môi tự nhiên là không thích hợp.

Gần đây, Phó tổng ngược lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng dù là lúc hai người thân mật gần gũi nhất cũng chưa từng chủ động hôn môi với hắn. Tựa như, hôn môi là một chuyện thần thánh cỡ nào ấy.

Bàn tay to nóng bỏng giữ chặt sau gáy, buộc tiểu tình nhân ngẩng mặt lên, một cái tay khác nắm lấy bờ eo trơn ướt thon gọn, cùng với cái gọi là hôn môi, không bằng nói là gặm cắn không có kỹ xảo, chẳng qua là cố chấp cọ xát với đôi môi đỏ thắm mà hắn mơ ước đã lâu kia.

“Ô……” Tô Cảnh Nhan trên môi ăn đau, không khỏi duỗi tay đẩy nam nhân một cái rồi lại bị kéo về ôm chặt hơn trước, càng thêm gần sát l*иg ngực rắn chắc nóng bỏng.

……

Chờ đến khi nam nhân thở phì phò buông hắn ra lại lui về phía sau, Tô Cảnh Nhan chỉ cảm thấy môi lưỡi vừa nóng vừa đau vừa xót, tim đập “thình thịch” như nổi trống, giống như muốn phá tan l*иg ngực để nhảy ra ngoài vậy.

Mà từ góc nhìn của Phó Bách Diễn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia như phủ hơi nước mờ mịt mông lung, lông mi thật dài lây dính bọt nước trong suốt, cả người thoạt nhìn ngon miệng lại mềm mại, khiến hắn nhịn không được mà muốn càng nhiều hơn……

“Thích sao?” Hắn khắc chế sự xúc động mãnh liệt từ nội tâm, ách giọng hỏi: “Kỹ năng hôn của tôi, có phải đã khiến cậu thần hồn điên đảo đúng không?”

Tô Cảnh Nhan: ???

Chỉ một câu đã đá hắn từ trong ý loạn tình mê về hiện thực.

“Anh đó là, là hôn môi sao?” Tô Cảnh Nhan bình phục hô hấp, đẩy nam nhân ra rồi đi tới dưới vòi sen, sau đó dựa lên vách tường gạch men trơn ướt để dòng nước ấm tưới lêи đỉиɦ đầu.

“Anh, anh rõ ràng là đang gặm em!”

Phó Bách Diễn:……

Nước ấm chảy xuống làm hắn không mở được hai mắt, nhưng mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú ướt dầm dề kia hiện ra vẻ khϊếp sợ, mờ mịt, hoài nghi nhân sinh, vô cùng phức tạp.

Tô Cảnh Nhan ngưỡng mặt: “Lần đầu tiên hôn môi?”

Phó tổng nhanh chóng phủ nhận: “Không, dĩ nhiên không phải!”

Ở thời điểm này nhất định phải làm ra vẻ hắn rất lão luyện, nếu không tiểu tình nhân chắc chắn sẽ khinh thường hắn!

Một màn này chẳng khác nào đang tái hiện lại cảnh tượng của đêm đầu tiên, tâm tình không tốt của Tô Cảnh Nhan lại trở nên khá hơn.

Hắn khẽ cong lên khóe môi, bọt nước theo hàng mi dài trượt xuống, khinh thanh tế ngữ nói: “Nếu anh thừa nhận đây là nụ hôn đầu tiên, em sẽ lại hôn anh một cái.”

Phó Bách Diễn gục đầu xuống: “Thật sự?”

Tô Cảnh Nhan nâng tay đặt lên cơ ngực của hắn: “Thật sự.”

Hai giây sau, Phó Bách Diễn biệt biệt nữu nữu mà thừa nhận nói: “Là nụ hôn đầu tiên. Trước kia chưa, chưa hôn người khác……”

Tô Cảnh Nhan: “Ha ha ha! Phó tổng, sao anh lại có thể ngây thơ như vậy chứ?”

Ngây thơ bá đạo tổng tài thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.

Phó tổng nhất thời thẹn quá thành giận: “Chẳng lẽ trước kia cậu đã hôn ai rồi sao? Mau thành thật khai báo cho tôi!”

“Anh quản không được a ha ha ha……” Thầy Tô nhất thời cười đến dừng không được, sau đó lại bị bàn tay to kia kéo qua.

Nụ hôn lần này, phảng phất như mở ra chiếc hộp Pandora thần bí.

Tuy rằng, hắn không thể không thừa nhận, hôn môi là một việc làm rất thoải mái, nhưng cả một đêm sau đó, Tô Cảnh Nhan cảm giác miệng mình đã không thuộc về chính mình, chỉ cần hơi chút lơ là liền sẽ bị Phó Husky ngậm đi.

……

Sáng hôm sau, trong nháy mắt tỉnh giấc, Tô Cảnh Nhan liền đặc biệt muốn quần ẩu người nào đó đang ôm mình cho một trận.

Tối hôm qua, từ phòng tắm đến ghế sô pha, lại vào phòng ngủ ra tới ban công, cuối cùng lại quay về phòng tắm, quá trình đủ kiểu nghĩ lại mà kinh, nói chung, cả người hắn không có chỗ nào là sạch sẽ.

“Tỉnh?” Phó Bách Diễn thần thanh khí sảng mà mở hai mắt, cúi đầu muốn cùng tiểu tình nhân tới cái hôn ngọt ngào chào buổi sáng, kết quả mặt lại bị vả cho một cái.

Tô Cảnh Nhan quay mặt đi: “Thôi đừng, chưa đánh răng.”

Phó tổng nắm lấy tay hắn: “? Tôi lại không chê cậu.”

Tô Cảnh Nhan: “…… Em ghét bỏ anh được chưa?”

Phó tổng giận: “Tôi đây còn không chê cậu, cậu lại dám ghét bỏ tôi?”

Thái độ hiện tại mà tiểu tình nhân đối xử với hắn càng ngày càng ác liệt, này là do ai nuông chiều mà ra?

Hôm nay là thứ hai, thầy Tô không có thời gian đùa giỡn với hắn, đành phải trấn an mà ở trên môi hắn hôn một cái “chụt”: “Được chưa?”

Phó tổng biểu tình nháy mắt an tĩnh lại, nhưng vẫn cứ lầm bà lầm bầm: “Có lệ, quá có lệ……”

Rửa mặt xong xuống lầu, Tô Cảnh Nhan vừa đến phòng khách đã thấy Phó Mỹ Hi đang ngồi trên sô pha, trên người bọc một cái thảm lông xù xù.

Hắn hoảng sợ: “Mỹ Hi? Em không ngủ ở trong phòng lại mới sáng sớm ở chỗ này làm gì?”

Phó Mỹ Hi giương đôi mắt sâu kín nhìn về phía hắn: “Em không phải vừa mới sáng sớm đã ở chỗ này, em là tối hôm qua không có lên lầu……”

Tô Cảnh Nhan sửng sốt một chút: “Sao vậy?”

Phó Mỹ Hi tiếp tục buồn bã nói: “Bởi vì, anh hai không cho phép em đi lên quấy rầy hai người ~”

Tô Cảnh Nhan lập tức đỏ bừng cả vành tai, thầy Tô vốn miệng lưỡi lưu loát lại bắt đầu nói lắp lên: “Em đừng, đừng có nghe anh em nói bậy! Tối hôm qua chuyện gì cũng không có!”

“Làm tốt lắm.” Lúc này, phía sau truyền đến một lời tán dương, Phó Bách Diễn không chút khách khí mà ‘dỡ đài’ của tiểu tình nhân: “Phó Mỹ Hi, nếu em có thể luôn thức thời như vậy, chẳng phải là có thể thiếu bị ăn đánh hay sao?”

Tô Cảnh Nhan:……

Phó Mỹ Hi:……

Thời gian gấp rút, không kịp ăn bữa sáng, Phó tổng tự mình lái xe đưa tiểu tình nhân đến trường đi làm.

Trên đường đi, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hôm qua, rốt cuộc tại sao cậu lại tức giận?”

Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng, cười nhạo nói: “Chẳng phải anh cảm thấy, là tại vì mị lực của anh lớn quá, làm em không thể tự kềm chế hay sao?”

Phó Bách Diễn hắng giọng bảo: “Khụ khụ…… à thì, tôi chỉ là muốn ép cậu nói ra lý do thực sự đã khiến cậu tức giận thôi.”

Tô Cảnh Nhan: “Anh đoán xem em tin hay là không tin?”

Phó Bách Diễn: Tôi đoán cậu không tin……

Tiểu tình nhân không nói đáp án cho hắn, hắn chỉ có thể tự mình đi tìm.

Việc đầu tiên mà Phó tổng làm sau khi bước vào văn phòng chính là bảo bí thư Kim mở ra video giám sát, xem lại khoảng thời gian hắn rời khỏi văn phòng vào ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, bí thư Kim mặt lộ vẻ đồng tình: “Phó tổng, ngày hôm qua Tân Liễu Nhiên tiểu thư đã tới.”

Phó Bách Diễn sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ai cho cô ta tiến vào?”

“Này……” Bí thư Kim cúi đầu: “Tôi sẽ điều tra rõ bộ môn nào đã tắc trách và sẽ kỷ luật nghiêm.”

Vì bảo đảm tính an toàn cho những thông tin quan trọng, camera trong văn phòng tổng tài chỉ có thể biểu hiện hình ảnh, không có biện pháp ghi lại thanh âm, Phó Bách Diễn chỉ có thể nhìn thấy tiểu tình nhân ngồi trên ghế tổng tài, thông qua biểu tình thay đổi trên gương mặt hắn mà suy đoán, cô Tân Liễu Nhiên này chính là nguyên nhân của sự tức giận.

“Nếu cô ta lại gây chuyện thì cứ để giải trí Thịnh Tinh kết thúc hợp đồng với cô ta.” Sắc mặt của Phó Bách Diễn rất khó coi, ngữ khí lạnh hơn: “Xét ở thể diện của Tân gia và Liễu gia, phí kết thúc hợp đồng tăng gấp đôi.”

Bí thư Kim: “Vâng, thưa sếp.”

Tu dưỡng của một vị bí thư ưu tú chính là —— cho dù mệnh lệnh của sếp có hợp lý hay là vô lý đi chăng nữa, thì đều phải hoàn mỹ thực hiện đúng lúc.

Phó Bách Diễn gõ gõ mặt bàn: “Cậu đi làm đi.”

Bí thư Kim lên tiếng, trước khi đóng cửa lại phát hiện ánh mắt của ông chủ nhà mình đã dời sang màn hình chiếu video giám sát, biểu tình trên gương mặt còn nghiêm túc hơn cả khi xét duyệt hợp đồng.

Sau mấy ngày bổ dưỡng, thầy Tô rốt cuộc cũng khôi phục nguyên khí.

Dạy xong khóa hôm nay, hắn ngồi trong văn phòng vừa lướt Weibo vừa cân nhắc đến chuyện tìm một cơ hội thích hợp để ngả bài với lão công sa điêu của mình.

Thân phận chim hoàng yến mới đầu còn thấy khá mới mẻ, nhưng cũng không thể bỏ mặc đầu óc Phó tiên sinh hư hoài được.

Vừa nghĩ đến đấy, di động của hắn liền vang lên.

Khéo, đúng là Phó tiên sinh.

Điện thoại vừa chuyển được, hắn đã cất giọng trêu đùa: “Phó tổng, hôm nay sao lại nhớ đến em vậy?”

“Hừ, dù sao tôi không tìm cậu, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không tìm tôi.” Phó tổng phát ra một tiếng hừ lạnh đầy tiêu chuẩn, lại nhịn không được mà quan tâm hỏi han: “Thân thể thế nào? Nghỉ ngơi khỏe hơn chưa?”

Tiểu tình nhân quá kiều khí, mới hung hăng làm một lần đã phải nghỉ ngơi hết mấy ngày. Xem ra, lần sau hắn phải kiềm chế lại một chút, dù sao có thể liên tục phát triển mới là con đường chính xác.

“Nhờ phúc của Phó tổng ngài ~” Tô Cảnh Nhan chậm rì rì mà trở về một câu: “Một bữa có thể ăn được ba chén cơm.”

“Cậu cứ khoác lác đi.” Phó Bách Diễn thấp giọng cười một tiếng, tâm tình nháy mắt tốt hơn: “Khi nào tan tầm, tôi đi đón cậu.”

Thầy Tô cảnh giác liền: “Làm gì?”

Phó tổng: “Làm!”

Tô Cảnh Nhan:……

“Nếu như trong đầu anh có thể chứa thêm chút gì khác ngoài đống phế liệu màu vàng kia thì hai ta trò chuyện sẽ càng thú vị hơn nhiều.”

Phó tổng lập tức cất cao giọng: “Ý gì đây, cậu đang chê tôi không đủ thú vị?”

Đáng chết, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ hài hước thú vị sao?

“Không có.” Tô Cảnh Nhan nỗ lực nhịn cười: “Anh muốn mang em đi đâu? Về biệt thự sao?”

“Hừ!” Phó ba tuổi lại nặng nề hừ một tiếng: “Mang cậu đi tắm suối nước nóng.”

Gần đây nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, bây giờ mang tiểu tình nhân đi tắm suối nước nóng trừ hàn, chờ đến khi chính thức bắt đầu vào đông cũng sẽ đỡ sinh bệnh hơn.

Tô Cảnh Nhan hơi hơi nheo mắt: “Được. Để em trước về chung cư giáo viên dọn chút đồ, một tiếng sau gặp mặt.”

Một tiếng sau, thầy Tô võ trang đầy đủ xuất hiện ở cổng trường, chui vào một chiếc Maybach màu đen.

Cũng may, lần này Phó tổng không có lái chiếc Ferrari tao khí kia.

Mấy ngày không gặp, vừa lên xe Phó Bách Diễn đã nhìn hắn không chớp mắt, mãi đến khi hắn tháo khẩu trang xuống, lập tức rướn người qua muốn hôn lên bờ môi thơm mềm của tiểu tình nhân.

“Ê ê ê!” Tô Cảnh Nhan tay mắt lanh lẹ mà ngăn lại cún to xác tiến đến gần: “Chú ý chút đi, vẫn còn ở trước cổng trường đấy!”

“Tôi chỉ hôn một cái thì làm sao vậy?” Phó tổng không cao hứng, ngang ngược vô lý mà muốn tiếp tục.

Tô Cảnh Nhan đẩy không nổi hắn, chỉ có thể lùi người trốn bên cửa sổ xe, sau đó phát hiện đối phương bỗng nhiên bất động.

Hắn còn tưởng rằng Phó tổng phát ra lương tâm, kết quả ánh mắt dời xuống nhìn thấy, hóa ra là bị dây an toàn giữ lại.

Phó tổng giận: Dây an toàn hèn mọn này cũng muốn ngăn cản ta hôn môi tiểu tình nhân?

Dây an toàn: Hèn mọn ta đây thật sự có thể.

Vì thế, trong 30 giây tiếp theo, Tô Cảnh Nhan liền dùng ánh mắt tựa như nhìn đồ ngốc mà nhìn Phó tổng vật lộn với một cái dây an toàn.

Hắn mới sẽ không nhắc nhở Phó tổng, rằng thật ra dây an toàn cũng không có mọc trên người, mà là có thể cởi bỏ.

Một phút sau, hắn không nhìn được mà “phụt” cười một tiếng, chủ động thò lại gần, đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên khóe môi nam nhân.

“Đừng giằng co nữa, trước xuất phát thôi, ngoan.”

Phó Bách Diễn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, yết hầu trên dưới lăn lộn: “Vậy trước thiếu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »