Chương 23: Nụ hôn không thể cự tuyệt

Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.

Lật xe nghiễm nhiên lật ra kinh nghiệm, thầy Tô bất động thanh sắc mà ném nồi tới đối diện: “Bác sĩ Trì, Phó tổng tới, hay là anh nói chuyện trực tiếp với anh ấy?”

“Thật sự không cần.” Ai ngờ bác sĩ Trì trở mặt không quen nhau, ngữ tốc thoăn thoắt trả lời: “Tôi không còn gì để nói, tạm biệt.”

Dưới ánh mắt âm xuống bảy tám độ, Tô Cảnh Nhan miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Được, vậy tạm biệt, bác sĩ Trì.”

Bác sĩ Trì: “A đúng rồi, nhà tiếp theo mà cậu nói, tôi sẽ cẩn thận tìm giúp cậu.”

“Lăn!”

Tiếng gầm của dã thú cùng với một tiếng “phanh” rung trời vang lên, di động truyền đến một đợt âm bận “tút tút tút”.

Đôi tay cuộn thành nắm nện lên bàn làm việc, Phó Bách Diễn dùng đôi mắt u trầm gắt gao nhìn thẳng tiểu tình nhân.

“Bình tĩnh, Phó tổng.” Tô Cảnh Nhan không khỏi rụt người ra sau: “Là bác sĩ Trì ám toán em!”

Phó Bách Diễn cười lạnh một tiếng: “Trên trời xin làm chim liền cánh, tai vạ đến nơi mỗi người bay?”

“Anh nghe nhầm, em nói chính là —— trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành.” Thầy Tô nghiêm trang mà sửa đúng: “Còn có câu sau nữa, thiên trường địa cửu hữu thời tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.”

Phó tổng giận: “Tôi mẹ nó là muốn nghe cậu bối thơ đấy à?”

“Khụ khụ……” Tô Cảnh Nhan thanh thanh giọng nói: “Vậy, em hát một bài cho anh nghe nha?”

Phó Bách Diễn:……

Hắn giơ tay đỡ thái dương, tức giận đến mức đầu phát đau.

Tô Cảnh Nhan lập tức đứng dậy, tiến lên đỡ cánh tay hắn: “Anh không sao chứ?”

Phó Bách Diễn nghiến răng cấm, bỗng nhiên phát lực, một tay ấn người xuống.

“A!” Tô Cảnh Nhan kêu một tiếng, bị bắt nằm ngửa ở trên bàn làm việc.

Nếu không phải cơ thể hắn đủ mềm dẻo thì cái eo già này của hắn chắc chắn đã bị bẻ gãy rồi.

“Cậu đang mong chờ tôi có chuyện sao, hả?” Phó Bách Diễn cúi người tới gần hắn, bàn tay to hữu lực bóp lấy chiếc cổ thon dài: “Sau đó, cậu muốn đi tìm nhà khác?”

Tô Cảnh Nhan cảm nhận được lực đè ép trên yết hầu, nỗ lực biện giải: “Thật ra thì, em đang cố ý làm khó bác sĩ Trì thôi. Phó tổng anh ngẫm lại, chỗ nào lại có nam nhân cao hơn anh, soái hơn anh, còn có tiền hơn anh chứ?”

Cái mông ngựa này vuốt đúng lúc đúng chỗ, sắc mặt âm u của Phó tổng cũng khá hơn.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại buộc chặt ngón tay, ngữ khí nghiêm khắc mà cảnh cáo: “Chỉ cần tôi không chết, cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện bay khỏi lòng bàn tay tôi!”

“Khụ khụ……” Tô Cảnh Nhan ho khan hai tiếng, gông cùm xiềng xích trên cổ thoáng chốc đã buông lỏng.

Hắn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nam nhân, ngữ khí vui vẻ: “Thế nào, chẳng lẽ Phó tổng…… muốn bao dưỡng em cả đời sao?”

Dường như không dự đoán được hắn sẽ hỏi câu này, Phó Bách Diễn nhất thời ngơ ngẩn.

Tô Cảnh Nhan gọi một tiếng: “Phó tổng?”

“Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm!” Phó Bách Diễn bừng tỉnh hoàn hồn, tiếp tục ác thanh ác khí nói: “Chỉ cần tôi không cho phép, cậu cũng đừng hòng tìm mấy dã nam nhân đó!”

“Xì ~” Tô Cảnh Nhan cười nhạo một tiếng: “Đây là đạo lý gì? Chỉ cho phép anh phiền chán vứt bỏ em, lại không cho em không cần anh trước à?”

Ba chữ “không cần anh” tựa như ma chú cấm ngữ nào đó, sắc mặt Phó Bách Diễn nhất thời lại trầm xuống: “Cậu thử xem?”

Tô Cảnh Nhan hơi hơi ngẩng mặt: “Thử thế nào?”

Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên: “Phó tổng, chúng ta có thể đi chứ?”

Tô Cảnh Nhan lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, lập tức đẩy ra nam nhân đang đè ở trên người, làm bộ rất là bận rộn mà lau cái bàn: “Thật là dơ quá, Phó tổng, anh không có lau bàn thường xuyên sao?”

Bị đẩy đến lảo đảo một phen, Phó tổng khó khăn lắm mới ổn định bước chân, ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: “Nếu thầy Tô thích, tôi thật ra rất nguyện ý mời thầy Tô đến đặc biệt để lau bàn cho tôi.”

Đáng chết, tiểu tình nhân thoạt nhìn văn văn nhược nhược, sức lực lại không nhỏ chút nào.

“Ha ha ha, này cũng quá nhân tài không được trọng dụng đi?” Đứng ở cửa, Chung Hựu không rõ nguyên do cười to nói: “Nếu Cảnh Nhan nguyện ý tới Á Vũ của chúng tôi, ít nhất cũng là chức vị cấp bậc tổng giám ấy chứ!”

Tô Cảnh Nhan còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, đã nghe Phó tổng lạnh lùng nói: “Tô giáo sư là người của tôi, Chung tổng vẫn là đi tìm lương tài khác đi.”

Chung Hựu không có nghĩ nhiều về ẩn ý của những lời này: “Vậy cũng không nhất định nha! Cậu nói có phải không, Cảnh Nhan?”

Lựa lúc Phó Husky còn chưa có ở trước mặt người ngoài mà thoát dây xích, Tô Cảnh Nhan kịp thời dời đi đề tài: “Chúng ta buổi trưa ăn cái gì vậy?”

Chung Hựu: “Cảnh Nhan, cậu muốn ăn cái gì? Học trưởng mời khách.”

“Học trưởng là khách, nào có đạo lý để anh mời khách chứ?” Tô Cảnh Nhan sửa sang lại mái tóc hơi loạn, nhẹ nhàng cười nói: “Đương nhiên là để chúng tôi mời anh rồi.”

Hai chữ “chúng tôi” này thực diệu, chỉ mỗi hai chữ đã nhanh chóng phân rõ trận doanh.

Phó Bách Diễn khóe môi hơi gợi lên, lại không muốn biểu hiện đến quá rõ ràng nên cố tình áp xuống, vì thế liền hiện ra một loại cảm giác run rẩy quái dị.

Chung Hựu chú ý tới, không khỏi quan tâm nói: “Phó tổng, mặt anh bị rút gân hả?”

Phó Bách Diễn:……

Mặt anh mới rút gân! Mặt cả nhà anh đều rút gân!

Bữa trưa định ở một tiệm lẩu gần đây.

Chung Hựu tốt nghiệp rồi cũng không gặp lại Tô Cảnh Nhan, hai người luôn là vì chuyện này chuyện kia mà bỏ lỡ. Lần này thật vất vả cùng nhau ăn bữa cơm, tất nhiên không tránh được muốn ôn chuyện cũ.

“Mà nói, năm đó chúng ta còn đánh đố cậu tốt nghiệp rồi sẽ vào đài truyền hình đấy, không nghĩ tới cậu lại ở lại trường dạy học.” Hai ly rượu xuống bụng, máy hát của Chung Hựu hoàn toàn mở ra: “Mở rộng tầm mắt nha!”

Dù sao, tên tuổi Tô mỹ nhân từng rất nổi tiếng ở A đại, chuyên khoa của hắn là Thông Tin, trình độ chuyên nghiệp lại xếp ở mấy hạng đầu, tất nhiên là mọi người đều cho rằng hắn nhất định sẽ tiền đồ vô lượng trong giới truyền thông.

Tô Cảnh Nhan rũ mi mắt, ngữ khí bình đạm: “Làm giáo sư cũng khá tốt.”

“Nói cũng đúng, con kế nghiệp cha.” Chung Hựu bỗng nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, giáo sư Tô vẫn khỏe chứ?”

Tay cầm đũa của Tô Cảnh Nhan bỗng khựng lại: “Ông ấy qua đời đã hơn một năm rồi.”

Chung Hựu sửng sốt: “Xin, xin lỗi, năm ngoái tôi vẫn luôn ở nơi khác khai thác thị trường……”

“Không sao cả, là phụ thân không muốn gióng trống khua chiêng, lễ tang cũng được làm riêng tư.” Tô Cảnh Nhan hơi hơi mỉm cười: “Anh không biết cũng là bình thường.”

Phó Bách Diễn vốn dĩ vẫn luôn lạnh mặt, nghe vậy không khỏi nghiêng mắt nhìn về phía tiểu tình nhân.

Năm trước ly thế sao? Buổi sáng hôm đó, hắn nghe thấy tiểu tình nhân nói chuyện điện thoại với người trong nhà, giọng nói lúc nhắc tới phụ thân rất là kiêu ngạo, nói vậy lúc ấy nhất định rất khó chịu đi.

Nghĩ đến đây, hắn không lộ thanh sắc mà dời đi đề tài: “Khai thác thị trường? Á Vũ lại muốn mở rộng phạm vi nghiệp vụ sao?”

Chung Hựu lập tức mượn núi xua lừa, hai người lại bắt đầu đánh thương nghiệp Thái Cực.

Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, EQ của Phó tổng lại online nhanh vậy à?

Tuy rằng đại đa số thời điểm đều là thoát tuyến, nhưng ngẫu nhiên lơ đãng tỏ ra săn sóc càng là hiếm có.

Bất quá, hắn càng tò mò hơn là, Phó Bách Diễn vậy mà thật sự không có điều tra tư liệu về hắn, có vài chuyện rõ ràng tra một chút là biết ngay.

Sau khi ăn xong, Phó tổng quả nhiên tích cực mà đi trả tiền, một chút cơ hội cũng không để lại cho người khác.

Chung Hựu mượn cơ hội hẹn ăn cơm, Tô Cảnh Nhan do dự một chút, quyết định vẫn là không muốn ngược gió gây án sau lưng Phó tổng.

“Lần sau có cơ hội rồi nói.”

Chung Hựu lập tức nghe ra nghĩa khác trong lời hắn, trêu ghẹo bảo: “Lần sau là lần nào?”

“Lần sau ý chính là không hẹn ngày gặp lại.” Phó Bách Diễn một tay cắm túi, đi đường mang phong: “Chung tổng, bí thư Kim đã sắp xếp phòng ở khách sạn gần đây, chúng ta buổi chiều lại tiếp tục?”

Chung Hựu giơ lên đôi tay ra vẻ đầu hàng: “Được được được, tôi đây liền đi nghỉ ngơi.”

Tô Cảnh Nhan cảm thấy buồn cười, mới vừa cong lên khóe môi, đã bị Phó tổng quay đầu lại trừng mắt một cái: “Buồn cười sao? Về công ty với tôi.”

Tô Cảnh Nhan: “Về thì về, hung cái gì mà hung?”

Lần trước tới nên không biết, thì ra trong văn phòng tổng tài còn có một động thiên khác, là một gian phòng nghỉ độc lập được ngăn ra.

Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn. Tô Cảnh Nhan ngồi ở trên đệm giường mềm mại, phát hiện Phó tổng đang đứng ở mép giường tháo cà vạt, lập tức cảnh giác mà lui ra sau.

“Phó tổng, rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn, không thể làm việc cẩu thả nha.”

“Cẩu thả?” Phó Bách Diễn tản bộ đến trước mặt hắn: “Vốn dĩ tôi còn chưa có tính toán làm việc cẩu thả đâu, nếu cậu chờ mong như vậy, tôi không làm chút gì thì lại phụ sự mong đợi của cậu rồi?”

Dứt lời, lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi, đem người phác gục trên tấm chăn bông tuyết trắng.

“Không được, không được!” Tô Cảnh Nhan nghiêm túc mà giãy giụa lên: “Chỗ này thật sự không được, a ——”

Phó Bách Diễn nhéo thịt mềm trên eo tiểu tình nhân một phen, trầm giọng chất vấn: “Chuyện cậu đáp ứng với tôi tối qua, rốt cuộc khi nào mới thực hiện?”

Tô Cảnh Nhan bị hắn vây ở trong lòng ngực, chỉ có thể mềm giọng xin tha: “Buổi tối, buổi tối về nhà lại…… được không?”

“Nằm mơ mà lừa tôi.” Phó tổng tỏ vẻ hắn mới không mắc lừa: “Không phải cậu nói ngày mai có khóa, phải về trường học sao?”

Tô Cảnh Nhan: “Vậy, vậy tối nay…… tạm thời không về trường học.”

Phó Bách Diễn nhìn chằm chằm hắn hơn nửa buổi, liếʍ liếʍ hàm trên: “Được. Nếu cậu dám gạt tôi, tôi sẽ trói cậu lại, làm cậu không xuống được giường.”

Nam nhân thấp giọng nói chuyện, hô hấp nóng bỏng cực gần, cả người tản ra nùng liệt hơi thở hormone nam tính, chọc đến xương sống của Tô Cảnh Nhan mềm đi, nhịn không được muốn đẩy ra hắn, rồi lại bị giành trước một bước.

Phó tổng thốt ra lời tàn nhẫn xong lại ôm tiểu tình nhân trở mình: “Đi ngủ.”

Tô Cảnh Nhan:……

Em cũng muốn ngủ lắm, nhưng anh buông em ra trước chứ!

Nhưng Phó tổng giống như đã quen xem hắn là gối ôm hình người, cảm thấy mỹ mãn mà ôm vào trong ngực. Thầy Tô chỉ có thể âm thầm ở trong lòng chúc hắn, chờ lát nữa tỉnh lại bị tay xót chân tê.

Nhưng bất hạnh chính là, lúc cửa phòng nghỉ bị gõ vang, Tô Cảnh Nhan giật mình tỉnh giấc, cảm giác cẳng chân đột nhiên co rút.

“A……” Hắn thống khổ mà rên khẽ một tiếng.

Phó Bách Diễn theo sau tỉnh lại, vẻ mặt khẩn trương mà cúi đầu: “Làm sao vậy?”

Tô Cảnh Nhan vừa đau vừa xót, âm cuối run run rẩy rẩy: “A, anh, anh trước đừng nhúc nhích……”

“Phó tổng, Chung tổng đã ở phòng họp chờ ngài.” Bí thư Kim lại gõ cửa một cái.

“Bảo hắn chờ!” Phó Bách Diễn cất cao giọng đáp một câu, thật cẩn thận mà rút tay ra.

Hắn đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, chút nào không chê mà nắm lấy cẳng chân thẳng tắp tinh tế nọ chậm rãi đặt lên đầu gối mình, thấp giọng vỗ về: “Kiên nhẫn một chút.”

Cẳng chân truyền đến cảm giác đau đớn muốn chết, Tô Cảnh Nhan nỗ lực nhịn xuống xúc động đá bay hắn.

“Tê…… thôi thôi.” Xoa bóp một lúc lâu sau, Tô Cảnh Nhan rốt cuộc bình tĩnh lại từ cơn rút gân đau đớn, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

“Còn nhớ rõ lần trước tay tôi bị tê không, cậu còn mang vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.” Phó tổng ngước mắt nhìn tiểu tình nhân, tự mình tranh công: “Lần này tôi không so đo hiềm khích trước đây mà giúp cậu, cậu nên cảm tạ tôi thế nào?”

“Cảm tạ thế nào?” Tô Cảnh Nhan không rõ nguyên do, ánh mắt dời xuống.

Hai người, một người ngồi ở trên giường, một người nửa quỳ trên mặt đất, trong lúc trầm mặc đối diện, có một thứ gọi là bầu không khí xấu hổ lẳng lặng lan tràn mở ra.

Thầy Tô môi đỏ khẽ mở: “Em……”

Phó tổng hầu kết chuyển động, trầm giọng nói: “Cậu làm sao?”

Tiểu tình nhân rốt cuộc lương tâm thức tỉnh muốn giúp hắn giải quyết sao? Lần này nên dùng phương thức nào đây?

Tô Cảnh Nhan khẽ mỉm cười: “Hôm nay em mặc quần mùa thu đó, Phó tổng anh có mặc không?”

Phó Bách Diễn: ???

Buổi chiều, Thịnh Tinh cùng Á Vũ hai đại tập đoàn tiến vào quá trình đánh cờ sâu hơn, Tô Cảnh Nhan vẫn tiếp tục ngồi trong văn phòng Phó tổng tự tiêu khiển.

Trải qua thí nghiệm buổi sáng, hắn cũng dần làm quen với ghế xoay của Phó tổng, ngồi ở trước bàn làm việc, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của tân nhiệm tổng tài.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, hắn xem xong cuốn sách dang dở buổi sáng, lấy ra di động chuẩn bị quấy rầy Phó tổng còn đang ở trong phòng họp.

【 Tô Tây Hòa 】: Phó tổng, xin hỏi buổi họp của ngài còn kéo dài bao lâu?

Trong phòng hội nghị, Phó tổng đang mặt vô biểu tình mà nghe thuyết trình phương án, di động đặt ở trên bàn bỗng nhiên “ong” rung lên.

Ánh mắt mọi người không khỏi đồng thời dời về phía di động của Phó tổng.

Nhóm cao tầng của tập đoàn Thịnh Tinh thầm nghĩ trong lòng: Không tốt!

Phó tổng ghét nhất có người ở trong phòng hội nghị dùng di động, dù có trời sập cũng không được. Ai mà to gan như vậy, cũng dám nhắn tin cho Phó tổng vào lúc này?

Nhưng khiến người khác mở rộng tầm mắt chính là, Phó tổng nhìn thoáng qua màn hình di động, nâng tay lên: “Tiếp tục.”

Sau đó, Phó tổng dưới khóe mắt dư quang của mọi người ở đây, bình thản ung dung mà cầm lấy di động, ngón tay với khớp xương rõ ràng đang bấm bấm bấm bàn phím.

【 Phó tiên sinh 】: Làm sao? Mới hơn một giờ không thấy, đã nhớ tôi không chịu nổi rồi?

“Y ~” Tô Cảnh Nhan rụt người ra sau, ý đồ tránh né công kích từ sự tự tin quá đáng của Phó tổng muốn xuyên qua cả màn hình.

Hắn đang chuẩn bị đánh chữ phản kích, cửa văn phòng lại bị người khác từ bên ngoài đẩy ra.

“Phó tổng, tại sao anh lại kéo đen người ta?” Một giọng nữ nũng nịu vang lên, ngữ điệu như oán như thán: “Dù có qua cầu rút ván, cũng không thể nhanh như vậy chứ?”

Tô Cảnh Nhan khựng lại đầu ngón tay, nâng mắt lên, nhìn về phía người tới.

Một cô gái trẻ tuổi với trang dung tinh xảo, trên người mặc một bộ váy màu đỏ, phối hợp với áo choàng lông chồn màu trắng, chân mang một đôi giày cao gót hơn chục centimet, dáng vẻ kiểu ‘người tới không có ý tốt’.

“Cậu là ai? Tại sao lại ngồi trên ghế Phó tổng?” Phát hiện ngồi trên ghế xoay lại là một gương mặt xa lạ, nữ sĩ lông chồn lập tức thay đổi sắc mặt: “Phó tổng đâu?”

“Phó tổng không có ở đây.” Tô Cảnh Nhan buông di động, đoan chính lại dáng ngồi: “Xin hỏi vị nữ sĩ này, cô có hẹn trước không?”

Nữ sĩ lông chồn không còn mang giọng điệu hờn dỗi nữa mà trở nên rất không khách khí: “Tôi hỏi cậu rốt cuộc là ai, tại sao lại ngồi trên ghế Phó tổng?”

Tô Cảnh Nhan nở nụ cười thương nghiệp: “Nếu nữ sĩ không có hẹn trước, vậy tôi đàng phải gọi bảo an vậy.”

Dứt lời, nâng tay lên muốn ấn bàn phím điện thoại trên bàn làm việc.

“Câu biết tôi là không?” Nữ sĩ lông chồn thở phì phì mà tháo xuống kính râm, “Nhìn cho rõ đi!”

Tô Cảnh Nhan thành thật mà lắc đầu: “Ngại quá, không biết.”

“Cậu vậy mà lại, lại không biết tôi?” Nữ sĩ lông chồn vẻ mặt không thể tin được, vô cùng kiêu căng nói: “Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù sao? Trợn to đôi mắt của cậu mà nhìn kỹ xem!”

Cô ta chính là một trong tứ tiểu hoa đán nổi tiếng hiện nay của giới giải trí, được tạp chí thời trang bầu thành “sao nữ gợi cảm nhất”, sao có thể lại có nam nhân không biết cô ta chứ?

“Chắc là không ổn đâu?” Thầy Tô đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, lịch sự văn nhã mà uyển chuyển từ chối: “Tiền Chung Thư tiên sinh đã từng nói: Đối với người xấu xí, nhìn kỹ là một loại tàn nhẫn.”

Nữ sĩ lông chồn sửng sốt: “Tiền Chung Thư là ai?”

Vài giây sau, cô ta mới chợt nhận ra ý chính trong câu nói này, tức giận đến mày liễu dựng ngược: “Cậu! Cậu dám nói tôi xấu! Chưa từng có nam nhân nào nói Tân Liễu Nhiên đây xấu!”

Tân Liễu Nhiên?

Thầy Tô hơi híp mắt, cảm thấy giống như đã từng nghe thấy cái tên này.

Rất nhanh, hắn từ trong trí nhớ tìm ra cái tên này. Đây chẳng phải là nữ minh tinh khoảng thời gian trước bị truyền tai tiếng với Phó tổng hay sao?

Ý cười bên môi Tô Cảnh Nhan đạm đi: “Hóa ra là Tân tiểu thư. Xin hỏi Tân tiểu thư, cô tìm Phó tổng có chuyện gì vậy?”

“Hiện tại mới biết sợ?” Tân Liễu Nhiên tự động phân tích biểu tình của hắn thành chột dạ, ngữ điệu lại trở nên cao ngạo: “Chờ tôi gặp được Phó tổng, tôi nhất định sẽ phản ánh lại với Phó tổng về thái độ của cậu đối với tôi!”

“Phải không? Tôi đây thật là sợ quá.” Tô Cảnh Nhan buông tay, ngữ khí vô tội nói: “Có điều, không phải Phó tổng đã kéo đen Tân tiểu thư rồi à?”

“Cậu——” Tân Liễu Nhiên chỉ vào hắn, giống như chợt nhớ tới cái gì: “Ồ ~ tôi biết rồi, cậu là tình nhân mới của Phó tổng đúng không?”

Khó trách lại dám ở trước mặt cô ta bày ra thái độ lên mặt vênh váo thế này!

Tô Cảnh Nhan không phủ nhận mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Tân tiểu thư lại là tình cũ của Phó tổng?”

“Thân phận của tôi là gì, cậu không xứng để biết.” Tân Liễu Nhiên nâng cằm, kiêu căng ngạo mạn: “Tôi và thứ không lên được mặt bàn như cậu, không giống nhau.”

Những lời này thật đúng là làm cho Tô Cảnh Nhan cảm thấy hứng thú.

Hắn nghiêng người về phía trước, rất có hứng thú nói: “Chẳng lẽ…… cô là chính quy phu nhân của Phó tổng?”

Tân Liễu Nhiên đỏ mặt lên, ấp a ấp úng nói: “Không, tôi tất nhiên không phải……”

Đối mặt với biểu cảm cười như không cười của người nam nhân trẻ tuổi, cô ta vẫn mạnh miệng bảo: “Ai chẳng biết Phó phu nhân chỉ là cái hư danh? Phó tổng căn bản là không yêu phu nhân của hắn, vị trí này sớm hay muộn cũng sẽ đổi người thôi!”

Thần sắc trong đôi mắt Tô Cảnh Nhan hoàn toàn lạnh lùng: “Đổi thành cô à?”

Tân Liễu Nhiên bỗng có chút hoảng sợ, không tự chủ mà lui ra sau một bước, lại không cam lòng yếu thế mà phản bác: “Dù sao cũng không phải là cậu!”

“Tân tiểu thư, theo như lời cô nói thì, cô là một vị nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng.” Tô Cảnh Nhan giơ lên di động trên mặt bàn, ngữ khí lạnh băng: “Vậy cô hẳn cũng biết, thì những lời vừa rồi bị tôi ghi âm lại cũng đủ để hủy diệt kiếp sống minh tinh của cô đấy.”

Tân Liễu Nhiên mặt cắt không còn chút máu, nói chuyện đều lắp bắp: “Cậu…… cậu cậu cậu dám! Tôi chính là hoa đán của công ty giải trí Thịnh Tinh đấy, sao cậu dám!”

Tô Cảnh Nhan vô ngữ mà lắc lắc đầu.

Đầu óc thế này cũng không biết là làm sao lại trở thành minh tinh nổi tiếng được. Xem ra, lợi hại cũng chỉ là đoàn đội của giải trí Thịnh Tinh thôi.

Hắn cầm di động gõ gõ mặt bàn, lại chỉ sang cameras ở góc tường: “Nếu Tân tiểu thư vẫn tiếp tục dây dưa ở đây, tôi cũng không bảo đảm, rốt cuộc tôi có dám hay không.”

Tân Liễu Nhiên sắc mặt xanh trắng đan xen, cuối cùng dậm dậm chân, không cam lòng mà xoay người dẹp đường hồi phủ, giày cao gót dẫm lên sàn nhà “cộp cộp” vang.

Tức chết rồi! Thật vất vả lợi dụng sơ hở trộm đi lên đây, lại không những không gặp được Phó tổng, mà còn bị tiểu bạch kiểm khi dễ một hồi!

Tô Cảnh Nhan nhìn theo nữ sĩ lông chồn rời đi, không quên nhắc nhở một câu: “Lam phiền giúp đóng cửa lại, cảm ơn.”

Tân Liễu Nhiên bước chân khựng lại, dùng sức sập cửa một cái.

Cùng lúc đó, di động lại rung lên. Tô Cảnh Nhan lạnh lùng rũ mắt, nhìn đến Phó nào đó nhắn tin tới, bỗng nhiên ném di động ra xa.

Bực mình.

Tâm tình hỏng bét của thầy Tô vẫn luôn kéo dài đến khi hội nghị kết thúc.

Phó tổng vừa trở lại văn phòng, liền lập tức chất vấn: “Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”

Tô Cảnh Nhan ghé vào bàn làm việc, ngay cả khóe mắt dư quang cũng lười vứt cho hắn: “Không thấy.”

Phó Bách Diễn nhíu mày, mơ hồ phát hiện cảm xúc của tiểu tình nhân dường như có chút không ổn: “Làm sao vậy, không thoải mái?”

“Không có không thoải mái.” Tô Cảnh Nhan nâng mặt lên, ngữ khí lãnh đạm: “Khi nào thì về nhà?”

Phó tổng đã mất trí nhớ nên chưa từng sâu sắc lĩnh giáo vẻ lạnh nhạt xa cách của thầy Tô, thế nên, dọc theo đường đi đều đang âm thầm quan sát.

Sao mà vừa họp xong, người đang yên đang lành lại biến thành thế này?

Chẳng lẽ là……

Xe nhẹ nhàng dừng lại, Tô Cảnh Nhan nhanh chóng mở cửa xuống xe, hoàn toàn không cho Phó nào đó thời gian để phát huy.

Phó tổng cười một tiếng, chắc chắn là thẹn thùng rồi.

“Ồ? Anh dâu sớm như vậy đã trở lại rồi?” Phó Mỹ Hi đang ngồi ở trên sô pha xem TV, nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại.

“Ừ.” Tô Cảnh Nhan lên tiếng, ánh mắt rơi xuống màn hình TV, phát hiện trên màn hình là nữ chính đang hộc máu, cũng chính là nữ sĩ lông chồn sặc hắn ở trong văn phòng hồi chiều.

Hắn không khỏi nhíu mày: “Không có việc gì thì bớt xem mấy thứ không có dinh dưỡng này đi.”

Dứt lời, không quay đầu lại mà bước lên lầu.

Phó Mỹ Hi: ???

“Anh hai, anh dâu làm sao vậy? Anh chọc giận anh ấy à?”

“Em biết cái gì?” Phó Bách Diễn trắng mắt liếc em gái nhà mình một cái: “Anh cảnh cáo em, đêm nay không được đi lên quấy rầy bọn anh, bằng không anh liền đánh gãy chân chó của em.”

Phó Mỹ Hi: ???

Phó tổng đuổi theo tiểu tình nhân đang giận dỗi lên lầu, bước vào phòng ngủ: “Tôi biết tại sao cậu lại tức giận.”

Tô Cảnh Nhan khựng người lại: “Vậy anh nói nghe xem.”

Phó tổng rất là tự tin: “Còn không phải là bị tôi chọc thủng tâm tư nhỏ của cậu sao? Tôi lại chưa nói không thích cậu dính lấy tôi, có cần phải tức giận như vậy không?”

Tô Cảnh Nhan: “…… Lăn!”

Phó tổng: Không đúng sao? Vậy tại sao tiểu tình nhân lại tức giận chứ?

“Có phải cậu, không muốn làm cái kia cho tôi?” Hắn do dự một lát, khẽ cắn môi mà làm ra hy sinh to lớn: “Nếu như cậu thật sự không muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu.”

Tô Cảnh Nhan một hơi nghẹn ở cổ họng, sợ lại cùng hắn nói chuyện nữa sẽ làm chính mình tức chết, dứt khoát cầm quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa.

Kết quả, vừa mới bắt đầu cởϊ qυầи áo, cửa phòng tắm đã bị người khác mở ra. Phòng tắm vốn rộng mở lại chen vào một gã to con, nháy mắt trở nên chật chội hẳn.

“Tôi cũng muốn tắm rửa.” Phó tổng rất chi là đúng lý hợp tình, không nói hai lời liền bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Tô Cảnh Nhan mặc kệ hắn, cởϊ qυầи áo xong liền mở vòi sen.

Ánh mắt Phó Bách Diễn lập tức dính lên người tiểu tình nhân, có rút cũng rút không ra.

Tô Cảnh Nhan lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì?”

“Tôi đang nhìn……” Phó Bách Diễn từ từ đến gần hắn, tiếng nói cũng càng ngày càng thấp: “Cổ cậu hình như đỏ……”

Nhắc tới cái này, Tô Cảnh Nhan càng tức giận: “Còn không phải là bị anh véo?”

Hắn chỉ khẩu một chút, Phó nào đó liền véo cổ hắn, kết quả đối tượng truyền tai tiếng của mình đều đã tìm tới cửa, hắn lại còn có mặt mũi ở chỗ này để cợt nhả sao?

“Vậy cậu véo trả đi?” Phó Bách Diễn không biết xấu hổ mà thò lại gần, ngẩng lên cần cổ thon dài, lộ ra hầu kết gợi cảm.

Tự dâng lên thì không thể không véo, Tô Cảnh Nhan không nói hai lời liền ra tay, đẩy người đến mặt tường men sứ đối diện.

Nhưng nam nhân còn làm động tác nuốt, hầu kết lăn lên xuống, tiếng cười nặng nề làm cổ họng có chút rung: “Sao lại không véo? Không còn sức nữa?”

Tô Cảnh Nhan tức mà cười.

Vài giây sau, hắn bỗng nhiên buông tay ra, sau đó hôn lên hầu kết của nam nhân.

Tiếng cười trầm thấp đột nhiên im bặt.

Hắn không nhẹ không nặng mà ngậm hầu kết mυ"ŧ một cái, sau đó lại lui ra sau, cười lạnh nói: “Phó tổng lại tự tin như vậy à, là tôi muốn dính lấy anh, mà không phải là anh không rời khỏi tôi sao?”

Đôi mắt đen tối như ấp ủ gió bão, cổ họng nam nhân lại nặng nề mà nuốt một chút.

“Ha ~” Tô Cảnh Nhan phát ra một tiếng cười nhạo, xoay người muốn đi tới dưới vòi sen.

Nhưng giây tiếp theo, sau cổ hắn đã bị một bàn tay như gọng sắt nắm lấy, dùng lực xoay mặt hắn trở lại.

Hơi thở nóng bỏng nùng liệt nháy mắt xâm nhập mà đến, hắn bị bắt ngẩng mặt, đón lấy một nụ hôn không thể cự tuyệt.