Chương 22: Tai vạ đến nơi từng người bay

Một bữa sáng gà bay chó sủa rốt cuộc kết thúc, nhóm người giúp việc tay chân lanh lẹ thu dọn chén đĩa.

Phó Bách Diễn ngồi ở trên sô pha xem báo chí, Phó Mỹ Hi thì ngồi xếp bằng ở một đầu khác chơi di động, hai anh em mỗi người một phương, không quấy rầy lẫn nhau.

Chẳng được bao lâu, rốt cuộc lại là Phó tổng mất kiên nhẫn: “Cơm cũng ăn xong rồi, khi nào đi?”

“Anh hai ~” Phó Mỹ Hi kéo dài âm cuối, bắt đầu làm nũng: “Em chỉ ở nhà anh một tuần thôi, không, bốn ngày —— ba ngày? Chỉ ba ngày, một ngày cũng không thể thiếu!”

Phó Bách Diễn hừ lạnh một tiếng: “Em cho rằng anh sẽ tin em sao?”

Với những gì mà hắn biết về đứa em gái xấu xa này, miệng nó bảo ba ngày chắc chắn không phải thời gian của thế giới này đâu.

Thấy anh hai nhà mình máu lạnh thờ ơ, Phó Mỹ Hi lại nhìn anh dâu cầu cứu: “Anh dâu, em tuyệt đối sẽ rất ngoan, tuyệt đối sẽ không quấy rầy thế giới hai người của mấy anh đâu!”

Tô Cảnh Nhan đang dựa vào cạnh bàn đọc tin nhắn mà học sinh phát tới, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không sao cả, không quấy rầy, dù sao anh lại không ở chỗ này.”

“Cậu muốn đi đâu?” Phó tổng ánh mắt sắc bén “vèo” một cái bắn tới.

Tô Cảnh Nhan ngữ khí đương nhiên, “Ngày mai là thứ hai, đương nhiên là em phải về trường rồi.”

“Anh dâu, anh còn trụ trong trường học à?” Phó Mỹ Hi nhịn không được lại xen mồm: “Vậy anh với anh hai em chẳng phải là đang yêu xa sao?”

Kết hôn rồi còn chơi yêu xa, cũng thật là tình thú quá đi chứ. Có điều, chẳng lẽ đây là bí quyết giúp hai người duy trì cảm giác mới mẻ?

Tô Cảnh Nhan bật cười: “Cái gì mà yêu xa, anh trai em——”

Anh trai em xem anh như chim hoàng yến mà bao dưỡng đó.

Phó Bách Diễn lại như suy tư gì mà đứng dậy, vừa móc ra di động vừa đi về phía thiên thính, gọi điện thoại cho bí thư Kim.

Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội thấp giọng hỏi Phó tam tiểu thư: “Ngày hôm qua em nói bạn trai cũ, không muốn giải thích gì với anh sao?”

“A? Cái gì?” Phó Mỹ Hi kỹ năng một giây giả ngu luyện tập đến lô hỏa thuần thanh: “Cái gì bạn trai cũ? Không có, mối tình đầu của em vẫn còn đó, anh dâu!”

Tô Cảnh Nhan:…… Anh tin em cái quỷ!

Hai người giằng co một lát, Tô Cảnh Nhan làm bộ muốn đi: “Em không nói đúng không? Vậy để anh trực tiếp đi hỏi anh em, nói là em nói cho anh biết.”

Binh bất yếm trá.

“Ê ê ê!” Phó Mỹ Hi quả nhiên nóng nảy, lật đật nhào tới ôm đùi anh dâu: “Đừng mà anh dâu! Anh em mà biết sẽ đánh gãy chân chó của em đó!”

Tô Cảnh Nhan: “Xem ra chuyện đó, là thực sự có miêu nị a……”

Bất quá, tại sao lại có người tự gọi chân mình là chân chó chứ?

Vài giây sau, Phó tổng nói chuyện điện thoại xong quay lại, liền nhìn đến em gái xấu xa nhà mình đang ôm chặt đùi tiểu tình nhân, lập tức hét lớn một tiếng: “Phó Mỹ Hi! Anh đánh gãy chân chó của em bây giờ!”

Tô Cảnh Nhan:……

Sau khi làm xong hoạt động tiêu thực “huynh hữu muội cung”, cuối cùng lấy việc Phó tổng nhận được điện thoại của bí thư Kim mà hạ màn.

Đơn giản nói vài câu, cắt đứt điện thoại rồi, Phó tổng lạnh mặt bước lên lầu, trước khi đi vứt cho tiểu tình nhân một cái ánh mắt “chính cậu tự hiểu”.

Tô Cảnh Nhan bị hai kẻ dở hơi mà chọc cười đến đau bụng, ôm bụng đuổi kịp lên lầu.

“Phó tổng, xin hỏi ngài có chỉ thị gì ạ?”

Phó Bách Diễn không phản ứng hắn, không nhanh không chậm mà đi vào phòng để quần áo.

Phòng để quần áo rất rộng mở, bên trái là áo khoác tây trang thuần một màu sắc, bên phải là một loạt áo sơmi sạch sẽ, cà vạt được đặt riêng trong từng ô vuông trong ngăn kéo, kim cài áo, nút tay áo, đồng hồ, mỗi loại vật phẩm trang sức giống như bị cưỡng bách chứng mà sắp xếp đến chỉnh tề.

Tô Cảnh Nhan dựa vào khung cửa: “Anh muốn ra ngoài sao?”

Phó tổng ngạo kiều vẫn là không để ý tới hắn, đứng trước tấm gương toàn thân bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng.

Bờ vai rắn chắc lưu sướиɠ ánh vào mi mắt, Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày: “Ban ngày ban mặt, Phó tổng làm vậy có chút không tốt lắm đâu?”

Lời tuy là nói như vậy, đôi mắt nhưng thật ra rất thành thật mà tiếp tục thưởng thức nam sắc.

Ánh mắt thâm trầm chuyển qua mặt gương, Phó Bách Diễn xuyên thấu qua mặt gương nhìn tiểu tình nhân vài giây, miễn cưỡng mở miệng vàng: “Lại đây.”

“Ừ?” Tô Cảnh Nhan thẳng lưng đi vào: “Sao vậy, muốn em giúp anh chọn đồ à?”

Phó tổng khẽ gật đầu, một bộ chờ hắn tới hầu hạ.

Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng.

Thôi, người tốt làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây đi.

Ánh đèn trong phòng để quần áo rất sáng, hắn đứng trước mặt nam nhân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng linh hoạt, rũ mắt nghiêm túc mà thắt từng nút áo một.

Mặc xong áo sơmi, hắn lại xoay người chọn một chiếc cà vạt màu tối dễ phối đồ, không quá thuần thục mà thắt nút.

Hai người dựa rất gần, trái tim Phó Bách Diễn lại khó hiểu mà không nghe sai sử. Vì che giấu tiếng tim đập như nổi trống, hắn miệng không đúng với lòng mà bắt bẻ: “Chân tay vụng về.”

“Nói ai đấy?” Tô Cảnh Nhan giương mắt, lập tức nắm lấy cà vạt của hắn kéo về phía mình.

Phó Bách Diễn hoàn toàn không phòng bị, thân thể không tự chủ mà khuynh về phía trước, kết quả lại là mũi đυ.ng mũi trước, môi mỏng nóng bỏng khó khăn lắm mới cọ qua đôi môi đỏ mọng kia.

Cảm giác điện giật tê dại nháy mắt từ chỗ xương cùng thoáng lên, Tô Cảnh Nhan lập tức buông tay, trốn sang một bên.

Mất đi vật đỡ, Phó tổng lảo đảo một cái, suýt nữa đã té thành cẩu bò.

Tô Cảnh Nhan xoay người đưa lưng về phía hắn, tiếng nói có chút thay đổi nhỏ: “Mặc xong rồi, em ra ngoài trước.”

Phó Bách Diễn sửa sang lại cà vạt bị oai, cố gắng trấn định nói: “Cậu…… cậu cũng đến công ty với tôi!”

Hắn mới không để tiểu tình nhân cùng nha đầu thối Phó Mỹ Hi kia ở chung một phòng!

Lúc này đây, Tô Cảnh Nhan hiếm khi lại không có phản bác hắn.

Từ gara chọn một chiếc siêu xe Bugatti xinh đẹp, Tô Cảnh Nhan xung phong nhận việc mà muốn làm tài xế cho Phó tổng.

Phó Bách Diễn dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cậu có được không?”

“Này có cái gì mà không được?” Tô Cảnh Nhan tự tin cười: “Không có nam nhân nào có thể chống lại được mị lực của siêu xe, em có thể, tin tưởng em đi Phó tổng!”

Phó tổng ngồi trên ghế phụ, biểu tình như suy tư gì.

Chẳng lẽ…… đây là tiểu tình nhân đang ám chỉ, muốn mình tặng một chiếc xe cho hắn?

Cũng đúng, chiếc Audi mà tiểu tình nhân hay lái kia đã cũ như vậy rồi, đúng là lúc nên đổi xe mới, làm một kim chủ ba ba có tiền, hắn không thể quá keo kiệt được.

Nghĩ đến đây, hắn bất động thanh sắc hỏi: “Cậu thích xe gì?”

“Xe em thích?” Tô Cảnh Nhan dẫm lên chân ga, Bugatti chậm rãi rời khỏi gara: “Vậy thì nhiều lắm.”

Phó Bách Diễn tiếp tục dẫn dắt: “Nếu có người muốn tặng xe cho cậu, cậu muốn xe hãng nào?”

Tô Cảnh Nhan nhướng mày: “Còn có loại chuyện tốt này sao?”

Phó Bách Diễn: “Tôi nói là nếu.”

Thầy Tô hơi suy tư: “Vậy…… Ferrari, Maybach, Lamborghini, Cadillac, Rolls-Royce —— à, còn có Porsche, mỗi hãng một chiếc!”

Phó tổng:……

“Làm gì lại có biểu tình này?” Tô Cảnh Nhan cười nhìn hắn: “Anh đã bảo là nếu, còn không cho em mơ ước chút à?”

Phó Bách Diễn: “Vậy cậu cứ nằm mơ đi!”

Tiểu tình nhân ăn uống không nhỏ a, một bộ xe này thật ra cũng không phải không mua nổi, chẳng qua nếu muốn tặng thật, đến lúc đó hắn qua tay liền bán, chính mình còn có thể tìm được người sao?

Tuyệt đối không được!

“Chậc ~” Tô Cảnh Nhan chậc lưỡi: “Ngồi yên nha, Phó tổng.”

Phó Bách Diễn không khỏi cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Thầy Tô cười ngọt ngào, sau đó nhấn chân ga hết mức.

Xe thể thao màu trắng hóa thành một tia chớp, tựa như du long mà bay ra ngoài.

Khoảng 30 phút sau, Bugatti đột nhiên phanh lại, ngừng trước cao ốc của tập đoàn Thịnh Tinh.

Hành trình vốn là một tiếng, lại bị rút ngắn còn một nửa.

Trên ghế phụ, Phó tổng mặt cắt không còn chút máu, run tay mở cửa xe: “Oẹ ~”

Tô Cảnh Nhan đi xuống xe, quan tâm hỏi: “Không phải đâu, Phó tổng anh say xe à?”

“Cậu là lái xe sao?” Phó tổng trắng bệch cả khuôn mặt, cả giận nói: “Cậu là mẹ nó lái hỏa tiễn, ọe ~”

Hắn lấy danh nghĩa của tổng tài tập đoàn Thịnh Tinh thề, tuyệt đối sẽ không mua siêu xe cho tiểu tình nhân!

Tô Cảnh Nhan nghĩ nghĩ, cũng đúng, chú Lý lái xe từ trước đến nay tứ bình bát ổn, ai dám mang theo Phó tổng giá trị hàng tỷ đi đua xe chứ?

Hắn nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai rộng lớn của Phó tổng: “Thật ra tốc độ vừa rồi cũng còn tạm, hoàn toàn không đủ thoát khỏi sức hút của trái đất, quen là được rồi.”

Phó tổng như cũ căm giận: “Nam nhân, về sau cậu nằm mơ mà để tôi ngồi lên xe cậu lái đi!”

“Được được được, không ngồi không ngồi.” Tô Cảnh Nhan quen thuộc nhẹ nhàng mà vuốt Phó tổng mao.

Trước lạ sau quen, lại lần nữa đi vào cao ốc của tập đoàn Thịnh Tinh, Tô Cảnh Nhan đã bỏ đi kính râm, mang lên mắt kính gọng vàng, bình thản ung dung mà đi bên cạnh Phó tổng.

Ngắn ngủi hai phút, Phó tổng nghiễm nhiên đã khôi phục lại phong cách tổng tài mặt lạnh, một tay cắm túi, mặt vô biểu tình mà bước vào trong.

Hai vị soái ca phong cách khác biệt sóng vai cùng bước, trong công ty nháy mắt biến thành sàn catwalk, nhân viên xung quanh sôi nổi nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, nhưng lại không có ai dám tiến lên đáp lời một câu.

“Phó tổng, Tô thiếu.” Bí thư Kim trước sau như một mà đứng ở cửa thang máy nghênh đón vị sếp nhà mình: “Chung tổng của tập đoàn Á Vũ sẽ có mặt sau mười phút.”

“Tới rồi trực tiếp mời hắn đến văn phòng tôi.” Phó Bách Diễn vừa ra chỉ thị vừa đi vào văn phòng.

Tô Cảnh Nhan đi theo vào, vừa thấy cái bàn làm việc rắn chắc kia, trong đầu liền lập tức hiện ra hình ảnh lần trước, vành tai trắng nõn thoáng chốc trở nên đỏ bừng.

Văn phòng play gì đó, tuy rằng chỉ là dùng chân, nhưng xong việc nhớ lại, vẫn là có chút cảm thấy thẹn……

Phó Bách Diễn ngồi vào ghế da: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”

“Không có gì, thấy hơi nóng.” Tô Cảnh Nhan không được tự nhiên mà dùng tay phe phẩy gió.

Phó Bách Diễn nhìn chằm chằm hắn vài giây: “Muốn mở điều hòa không?”

Tô Cảnh Nhan: “? Cũng không cần đâu.”

Thôi ý muốn mở điều hòa, Phó Bách Diễn dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Ngày hôm qua cậu nói, muốn vào một nhà truyền thông nhậm chức?”

Tô Cảnh Nhan có chút kinh ngạc, ngày hôm qua chỉ thuận miệng nói ra, Phó tổng lại vẫn nhớ rõ?

Hắn hơi chút cân nhắc: “Cũng không thể nói là em muốn vào đấy làm việc, phải nói là…… là người nhà em hy vọng em có thể mưu cầu một chút.”

Phó Bách Diễn: “Các cậu làm giáo sư, tiền lương có phải rất thấp hay không?”

Nếu không, tiểu tình nhân cũng sẽ không để hắn bao dưỡng đi?

Thầy Tô cẩn thận mà trả lời: “Còn tạm, một tháng hơn một vạn.”

Chủ yếu vẫn là phúc lợi trợ cấp tương đối phong phú, hắn cũng có nhiều khóa, phí giảng dạy, phí toạ đàm, v.v tương đương khả quan, cộng lại tuyệt đối đủ dùng.

Ánh mắt Phó Bách Diễn lập tức trở nên thương hại: “Quả nhiên là rất thấp.”

Tô giáo sư:……

“Người nhà cậu có phải tạo áp lực cho cậu hay không?” Phó Bách Diễn nhanh chóng ra quyết định: “Thịnh Tinh cũng có công ty con ở mảng truyền thông, cậu muốn làm thêm thì cứ vào Thịnh Tinh.”

Tuy rằng lương tháng hắn trả cũng không thấp, nhưng rốt cuộc lai lịch không được quang minh chính đại, tiểu tình nhân chỉ sợ rất khó giải thích với người trong nhà.

Tô Cảnh Nhan càng kinh ngạc: “Anh muốn em vào tập đoàn Thịnh Tinh?”

Trước khi hai người lãnh chứng, hắn từng chủ động yêu cầu ký hiệp nghị tài sản trước kết hôn, tài sản mà Phó tiên sinh sở hữu bao gồm tập đoàn Thịnh Tinh, hết thảy đều không liên quan đến hắn.

Kết hôn rồi, Phó gia lão gia tử cũng có ý muốn hắn từ chức, vào tập đoàn Thịnh Tinh giúp Phó tiên sinh xử lý sự vụ hằng ngày, nhưng Phó tiên sinh thái độ cường ngạnh mà cự tuyệt, bảo hắn làm chuyện mình thích là được.

Cho nên, hắn còn tưởng rằng Phó tiên sinh cũng không thích hắn xen vào sự vụ của tập đoàn.

“Không có bảo cậu thật sự sáng đi chiều về, tới công ty đi làm.” Phó Bách Diễn kiên nhẫn giải thích: “Trên danh nghĩa là được. Cậu cứ làm chuyện của cậu, chủ yếu là thực hiện hết chức trách làm chim hoàng yến cho tốt.”

Nói giỡn, hắn sao có thể để công việc chiếm hết thời gian rảnh rỗi của tiểu tình nhân được?

Tô Cảnh Nhan không biết nên khóc hay cười: “Cho nên Phó tổng ngài, chính là đang tìm lý do để đưa tiền cho em sao?”

Phó tổng cũng không phủ nhận, hướng hắn ngoắc ngón tay.

Tô Cảnh Nhan chần chờ mà đi lên trước hai bước: “Làm gì?”

Phó Bách Diễn: “Cảm động chưa?”

Tô Cảnh Nhan: Không dám động……

“Lại đây.” Phó tổng lại ngoắc ngón tay, không cao hứng nói: “Tôi cũng không có ăn cậu.”

Tô Cảnh Nhan chậm rãi đi qua: “Lần này chắc anh không muốn ở trong văn phòng làm chuyện vô sỉ gì với em đấy chứ?”

Phó tổng cười một tiếng, bỗng nhiên duỗi tay kéo người ngồi lên đùi mình: “Cậu đoán xem?”

Bàn tay to hơi lạnh trực tiếp từ vạt áo lông luồn vào, Phó tổng nhấc đôi mắt thâm thúy, giọng nói từ tính ám ách: “Cậu còn thiếu tôi một lần cái gì?”

Không khí lạnh theo vạt áo lông phả vào, ngón tay có chút thô ráp vuốt ve làn da kiều nộn, Tô Cảnh Nhan hơi hơi run rẩy: “Không phải chứ, anh muốn ở chỗ này……?”

Đôi mắt đen càng trở nên u ám: “Cậu đã đồng ý, giờ muốn đổi ý?”

“Phó tổng, Chung tổng tới rồi.” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói bình đạm của bí thư Kim.

Tô Cảnh Nhan như bị điện giật mà bật dậy, trong lúc luống cuống tay chân còn dùng sức đẩy Phó tổng một phen.

Sau đó, Chung tổng vừa bước vào liền thấy được một màn ——

Phó tổng ngồi trên ghế xoay trượt nhanh qua một bên, biểu tình nhộn nhạo trên gương mặt chưa kịp thu hồi.

“Phanh” một tiếng, ghế xoay đυ.ng phải góc tường lại bắn trở về.

Chung tổng: “Thì ra ghế xoay còn có tác dụng này, thêm kiến thức mới a, Phó tổng.”

Phó Bách Diễn:……

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn tiểu tình nhân đang cúi đầu sửa sang lại vạt áo, biểu tình trên gương mặt giây lát cắt thành khốc huyễn cuồng túm: “Chung tổng sau này cũng có thể thử xem.”

Chung Hựu vô ngữ, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi lên người Tô Cảnh Nhan đứng gần đó, tức khắc kinh hỉ nói: “Học đệ? Sao cậu cũng ở chỗ này?”

Tô Cảnh Nhan ngước mắt, cũng giật mình: “Chung Hựu học trưởng?”

Phó Bách Diễn bắt đầu khẩn trương lên: “Hai người biết nhau?”

“Tôi và Cảnh Nhan đều tốt nghiệp từ A đại mà.” Chung Hựu rảo bước tiến vào văn phòng: “Chỉ là tôi hơn Cảnh Nhan hai năm, lúc ấy chúng tôi còn được diễn đàn A đại bầu làm giáo thảo đấy.”

Sắc mặt Phó tổng có thể thấy được rõ ràng mà trầm xuống, âm dương quái khí nói: “Thì ra Tô giáo sư, trước kia còn là một nhân vật phong vân đấy?”

Phàm nhân Tô khiêm tốn nói: “Nào có nào có, dù có thì sao có thể phong vân hơn Phó tổng ngài được?”

“Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được Cảnh Nhan, đi một chuyến này thật là có giá trị!” Chung Hựu thịnh tình mời học đệ: “Sau khi kết thúc tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

Phó Bách Diễn: ???

Hắn còn chưa có chết đâu!

Phó Bách Diễn “Đằng” một phen đứng dậy: “Chung tổng, chúng ta vẫn là đến phòng họp bàn chuyện thôi.”

“Hả?” Chung Hựu có chút trở tay không kịp: “Không phải nói là ở văn phòng cậu sao?”

Phó tổng lãnh khốc trả lời: “Tôi thay đổi chủ ý, phòng họp phương tiện hơn.”

Trước khi đóng cửa, hắn giơ tay chỉ tiểu tình nhân một cái, ý cảnh cáo trong ánh mắt thực rõ ràng.

Tô Cảnh Nhan cảm thấy không thể hiểu được, bỗng nhiên linh quang hiện ra, nhớ tới Phó tổng lý luận “trừ tôi ra, những người khác đều là dã nam nhân”.

Hắn suýt nữa cười ra tiếng, thì ra Phó tổng không có nói dối a, không có khác biệt mà công kích bất kỳ động vật giống đực nào mà hắn nhận thức à?

Không đúng, Phó tổng ngay cả em gái ruột của mình còn không tha……

Hai người đi phòng họp trao đổi, trong văn phòng cũng chỉ còn lại một mình Tô Cảnh Nhan.

Hắn ngồi xuống ghế xoay, ý đồ cảm thụ một chút cuộc sống hằng ngày của “Kim chủ ba ba”.

Vài phút sau, hắn đưa ra một kết luận: Ghế xoay này ngồi đau eo.

Đang lúc chán đến chết, Tô Cảnh Nhan từ trên kệ sách lấy ra một quyển sách, ngồi trên ghế xoay lật xem.

Không biết đã qua bao lâu, di động đặt ở trên bàn “ong ong” rung lên.

Tô Cảnh Nhan tranh thủ nhìn thoáng qua, là bác sĩ Trì.

Hắn lập tức nhận cuộc gọi, cũng thuận tay mở loa ngoài: “Xin chào bác sĩ Trì, là có tin tức xấu gì sao?”

Bác sĩ Trì: “Làm sao, tôi không thể có tin tức tốt à?”

“Ha hả, không trông cậy vào.” Tô Cảnh Nhan vờ cười một tiếng.

Bác sĩ Trì: “Làm một vị bác sĩ chủ trị xứng chức, tôi là tới quan tâm Phó tổng một chút, ký ức của cậu ta khôi phục đến đâu rồi?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Cảnh Nhan liền phát sầu: “Không có tiến triển, một chút cũng không có dấu hiệu nhớ ra.”

“Như vậy a ——” Bác sĩ Trì chợt dừng lại: “Vậy cậu ấy có di chứng nào khác không? Ví dụ như đau đầu mất ngủ, táo bạo dễ giận linh tinh?”

Tô Cảnh Nhan suy nghĩ một chút: “Xác thật là dễ dàng nổi giận hơn so với trước kia, khi không cứ thích giận dỗi, nhưng cũng may là trấn an cũng tương đối dễ dàng.”

Bác sĩ Trì trầm mặc một lát: “Tôi vẫn là kiến nghị cậu bớt chút thời gian dẫn cậu ấy đi làm một đợt kiểm tra sâu, không chỉ là về phương diện thân thể.”

“Tôi nhưng thật ra muốn mang anh ấy đi, nhưng không phải ảnh không nhớ rõ tôi sao?” Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà dùng một tay chống má: “Hơn nữa, hiện tại anh ấy hình như còn có chút chứng vọng tưởng bị hại.”

Cứ cảm thấy hắn là gián điệp rồi nằm vùng gì đó.

Cho nên, hắn quyết định áp dụng chiến thuật vu hồi, trước công phá trái tim Phó tiên sinh để giành được tín nhiệm. Đến lúc đó, phỏng chừng Phó tiên sinh cũng tiếp nhận sự thật bọn họ đã kết hôn dễ dàng hơn.

“Được, vậy cậu cứ tùy cậu ấy đi.” Ngữ điệu của bác sĩ Trì lại khôi phục vẻ không đàng hoàng, đùa giỡn bảo: “Ngày nào đó nếu Phó tổng là thật hết cứu chữa, hoan nghênh cậu vào vòng tay tôi.”

“Bác sĩ Trì, lời này của anh có chút không đúng rồi.” Tô Cảnh Nhan nghiêm mặt: “Vợ của bạn không thể khinh, có phải hay không?”

Đang chuẩn bị đẩy cửa mà vào, Phó tổng bên môi gợi lên một chút ý cười không dễ phát hiện.

Tính ra vật nhỏ này còn có chút lương tâm, không uổng phí hắn vừa ra tiền vừa ra lực.

“Bất quá, bác sĩ Trì, anh có thể giới thiệu cho tôi nhà tiếp theo a!” Tô Cảnh Nhan chuyển cái cong: “Yêu cầu cũng không cao, cao hơn Phó tổng một chút, soái hơn Phó tổng một chút, lại có tiền hơn Phó tổng một chút là được.”

Nụ cười bên môi Phó tổng chưa kịp thu đã lập tức đọng lại.

???

Trên thế giới này sao có thể có sinh vật khác cao hơn hắn, soái hơn hắn, lại có tiền hơn hắn tồn tại được?

Bác sĩ Trì: “Tôi còn tưởng rằng Tô giáo sư đối với Phó tổng trung trinh như một đâu, không nghĩ tới a, chậc chậc chậc ~”

Tô Cảnh Nhan cười một tiếng: “Bác sĩ Trì, anh chưa nghe qua câu thơ kia của Hương Sơn cư sĩ sao? Trên trời xin làm chim liền cánh, tai vạ đến nơi từng người bay.”

“Phải không?” Một giọng nói âm u sâu kín vang lên: “Vậy Hương Sơn cư sĩ có từng nói, làm sao mới có thể nắm chặt chim hoàng yến muốn bay đi ở trong tay không?”