- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 19: Ngài dùng Rejoice à?
Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Chương 19: Ngài dùng Rejoice à?
Hội sở Kim Thần.
Chiếc Cayenne điệu thấp ngừng trước cổng hội sở kim bích huy hoàng, hai người vừa bước xuống xe đã được phục vụ viên chuyên nghiệp tiến đến chào đón, cung kính dẫn hai người đi vào bên trong.
Ở những nơi chuyên tổ chức yến hội cao cấp thế này thông thường đều có một phần danh sách VIP, những người có thân phận như Phó tổng thậm chí không cần đưa ra thư mời cũng sẽ được mời vào.
Khi bước vào sảnh yến hội, Tô Cảnh Nhan rõ ràng cảm giác được, những người có mặt trong đại sảnh đều lập tức an tĩnh lại, giống như đồng thời bị ấn xuống nút tạm dừng.
Một người mặc tây trang màu đen, một người mặc tây trang màu xanh, giống nhau đều là vai rộng eo thon chân dài, sự chênh lệch chiều cao cũng vô cùng phù hợp, hai người sóng vai đứng cạnh nhau thoạt nhìn không khác người mẫu đang bước xuống từ sàn catwalk, hình ảnh đẹp đẽ khó tả, khiến cho yến hội vốn tráng lệ huy hoàng càng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Các loại ánh mắt với ý vị không rõ dừng lại ở hai người bọn họ, chủ yếu vẫn là dừng ở trên người Tô Cảnh Nhan.
Nhưng biểu tình thầy Tô vẫn rất thản nhiên.
Tuy rằng không thường tham gia những trường hợp thế này, nhưng thầy Tô đã quen đứng trên bục giảng tiếp thu hơn cả ngàn ánh mắt chăm chú của những người khát cầu tri thức, cũng thường xuyên đại diện cho đại học A tham dự các loại diễn đàn học thuật trong và ngoài nước, hiện tại, ánh mắt soi xét của những người này đối với hắn mà nói thật sự không đáng giá nhắc tới.
Mà Phó Bách Diễn thoạt nhìn mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đắc ý.
Không hổ là người của hắn, chính là rất bình tĩnh trấn định.
“Phó tổng!” Chủ nhân của yến hội đêm nay là Lục Minh nhanh chân bước lên trước, sang sảng cười nói: “Phó tổng, hoan nghênh anh đã đến!”
Phó Bách Diễn vươn tay bắt tay với hắn: “Khách khí.”
“Vị này chính là?” Lục Minh chuyển ánh mắt sang người thanh niên đứng bên cạnh Phó tổng, đôi mắt khôn khéo vội lướt qua một tia kinh diễm.
Phó Bách Diễn thoáng nghiêng mắt, ngữ khí bình đạm: “Vị này chính là Tô giáo sư, tối nay dẫn cậu ấy lại đây chơi chơi.”
“Thế nhưng là Tô giáo sư?” Biểu tình của Lục Minh lập tức thay đổi, vươn tay ra: “Không nghĩ tới bữa tiệc rượu nhỏ bé này của tôi lại được giáo sư Tô đại giá quang lâm, bồng tất sinh huy, bồng tất sinh huy!”
“Nơi nào.” Tô Cảnh Nhan khẽ mỉm cười, vừa mới chuẩn bị vươn tay ra đã bị nam nhân ở bên cạnh cắt ngang.
“Cậu ăn chút gì trước đi, tôi đi theo bọn họ nói chuyện.” Phó Bách Diễn một tay ôm tiểu tình nhân đến gần hơn, thấp giọng cảnh cáo: “Không được trêu ghẹo bất cứ ai đấy.”
Tô Cảnh Nhan nghe vậy liền nghiêng nghiêng đầu: “Em là loại người này à?”
Nếu không yên tâm về hắn đến vậy thì cần gì phải mang hắn đến tiệc rượu này chứ, thật là.
“Tốt nhất là không phải.” Phó Bách Diễn buông tay ra, nâng đôi chân dài tiến vào giữa đại sảnh yến hội.
Lục Minh không chút nào lúng túng, thu tay lại rồi ý vị thâm trường mà nhìn Tô Cảnh Nhan: “Tô giáo sư, nếu cậu cần gì thì cứ việc dặn dò nhân viên phục vụ. Chơi vui vẻ nhé.”
Tô Cảnh Nhan lễ phép trả lời: “Cảm ơn.”
Hai người rời đi rồi, Tô Cảnh Nhan tìm ghế sô pha gần đó ngồi xuống, chuẩn bị yên lặng chờ đợi Phó tổng xã giao xong lại trở về tìm hắn.
Nhưng rất nhanh, thầy Tô với thính lực vô cùng nhạy bén bắt đầu nghe thấy một ít nhàn ngôn toái ngữ ——
“Cậu kia là ai thế? Phó tổng hôm nay vậy mà lại mang theo một bạn nam đến tham gia tiệc rượu?”
“Tui đi! Đây là lần đầu tiên phá lệ nhỉ? Ngay cả chính quy phu nhân Phó tổng còn chưa bao giờ mang theo, hôm nay thế mà lại mang theo một chàng trai tới? Này rất khó để người khác không suy nghĩ nhiều nha!”
Tô Cảnh Nhan buồn cười mà rũ mi mắt.
Chính quy phu nhân của Phó tổng, bất tài, đúng là tại hạ.
Mấy người kia còn đang dùng thanh âm tự cho là rất bí mật mà ba hoa ——
“Chờ chút đã, cậu kia chắc không phải là tiểu tình nhân mà Phó Bách Diễn bao dưỡng đấy chứ?”
“Đệt! Xu hướng giới tính của Phó tổng lại là nam á? Khó trách nghe đồn hắn không gần nữ sắc!”
“Đi đi đi, tôi đây lại muốn xem xem, rốt cuộc là loại mặt hàng gì mà lại có thể làm Phó Bách Diễn phá lệ như vậy!”
Vừa dứt lời, Tô Cảnh Nhan qua dư quang khóe mắt nhìn thấy mấy người thanh niên bát quái kia đang đi về phía mình; sau đó, hắn đứng dậy trước, chủ động đi về phía bọn họ.
Ba người kia lập tức khựng lại bước chân, đột nhiên không ngờ tới mà sững sờ tại chỗ.
Lúc Tô Cảnh Nhan đi ngang qua bọn họ, cố ý dừng lại bước chân, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: “Thấy rõ ràng tôi trông như thế nào chưa?”
Ba chàng công tử hai mặt nhìn nhau, nhất thời xấu hổ đến không nói được lời nào.
Tô Cảnh Nhan khẽ cười nhạo một tiếng, bước chân ưu nhã thong dong lướt qua bọn họ.
Gì mà yến hội cao cấp của tầng lớp xã hội thượng lưu chứ, trình độ bát quái nhiều chuyện so với mấy bác trai bác gái ở chợ bán thức ăn chả khác gì nhau.
Sảnh yến hội rất lớn, Tô Cảnh Nhan nhắm tới phần điểm tâm ngọt giữa bàn tiệc, không nhanh không chậm mà bước tới.
“Tô Cảnh Nhan? Anh ở chỗ này làm gì?” Một giọng nói có phần chua ngoa đột ngột vang lên.
Tô Cảnh Nhan hơi nhăn mày, nghiêng mắt nhìn qua: “Có việc?”
Ôn Tửu cố gắng kiềm nén sự chán ghét nảy lên từ đáy lòng, hỏi: “Tôi hỏi anh ở đây làm gì?”
Yến hội này là do Lục gia tổ chức, có thể tiến vào đây không phải thế gia danh lưu, nhị đại tam đại, thì cũng chính là minh tinh tên tuổi lớn trong giới giải trí, nhưng cũng không thiếu mấy con gà rừng võng hồng linh tinh nghĩ cách lợi dụng sơ hở để tiến vào.
Đối phương vừa mở miệng đã nói năng mất lịch sự, Tô Cảnh Nhan cũng lười trò chuyện: “Hội sở này là do nhà cậu tổ chức sao?”
Ôn Tửu sửng sốt: “Không phải.”
Tô Cảnh Nhan: “Bữa tiệc này là do cậu chủ trì à?”
Ôn Tửu: “Đương nhiên không phải!”
Tô Cảnh Nhan: “Vậy cậu có biết lão tử tại sao lại muốn viết Đạo Đức Kinh không?”
Ôn Tửu hoàn toàn bị hắn hỏi mà ngẩn ra: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Bởi vì lão tử nguyện ý.” Tô Cảnh Nhan thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình.
Ôn Tửu lúc này mới hiểu ra chính mình bị quanh co lòng vòng mắng cho, gương mặt trắng nõn nhất thời nghẹn đến đỏ bừng, nhưng ngại với thân phận của khách khứa ở đây nên không dám nổi giận.
Đúng lúc này, Tống Bính Dương đang trò chuyện ở cách đó không xa cũng phát hiện hình bóng quen thuộc kia, lập tức nói tạm biệt với bạn bè đối tác: “Ngại quá, tôi đi qua kia một lát.”
Chuông cảnh báo trong lòng Ôn Tửu tức khắc điên cuồng vang lên.
Tô Cảnh Nhan chắc không phải tới đây để thông đồng với A Dương đấy chứ?
Ngắn ngủn vài giây, trong đầu cậu ta hiện lên vài suy nghĩ, sau đó giả vờ như muốn đi lấy điểm tâm ngọt, lập tức bước về phía Tô Cảnh Nhan.
Vì thế, Tô Cảnh Nhan mới vừa quay người lại đã đυ.ng trúng một ly rượu Cocktail, vừa lúc hắt lên ngực áo sơ mi trắng của hắn.
“Ai nha! Sao anh lại đột nhiên xoay người lại vậy!” Ôn Tửu ra vẻ hoảng hốt: “Làm tôi sợ muốn chết!”
Tô Cảnh Nhan: ……
Kiểu vừa lúc đυ.ng phải này còn có thể rõ ràng hơn chút không?
Tống Bính Dương sải bước tới trước: “Sao lại thế này?”
“A Dương, anh đã đến rồi!” Ôn Tửu lập tức đi đến gần bạn trai, giọng điệu vô cùng ủy khuất: “Vừa rồi em muốn đi lấy bánh kem, không nghĩ tới Tô giáo sư lại bỗng nhiên quay đầu đυ.ng phải em, rượu Cocktail đều bị đổ hết ~”
Tô Cảnh Nhan hơi nhướng mày, yên tĩnh nhìn cậu ta diễn kỹ nữ.
“Cảnh Nhan, sao cậu cũng ở chỗ này?” Ánh mắt Tống Bính Dương căn bản không dừng ở trên người Ôn Tửu: “Cậu đến một mình?”
“Ai biết Tô giáo sư là đến với ai chứ?” Trên mặt Ôn Tửu treo nụ cười ôn nhu, giọng điệu lại âm dương quái khí: “Cũng không phải ai cũng có thể chính đại quang minh bước vào hội trường này đâu.”
Tống Bính Dương sắc mặt biến đổi, lại thấy Tô Cảnh Nhan xoay người cầm lên một ly rượu Cocktail trên bàn tiệc.
“Tôi đến với ai, không cần hai vị quan tâm.” Tô Cảnh Nhan tay cầm ly rượu, đi đến trước mặt hai người, sau đó nâng cánh tay, đem cả ly rượu Cocktail đổ lên đầu Ôn Tửu.
“Tống nhị thiếu, anh cần phải làm chứng cho tôi nha, là bạn trai anh một hai muốn dùng đầu đυ.ng phải ly rượu của tôi đấy.” Ngữ điệu của thầy Tô vô tội lại đáng yêu: “Lãng phí rượu quá, thật là.”
“Tô Cảnh Nhan!” Bị xối thành gà rớt vào nồi canh, Ôn Tửu thất thanh hét lên, mất đi lý trí mà nhào tới, lại bị thầy Tô hoàn mỹ tránh ra, làm cậu ta suýt nữa thì bổ nhào vào bàn tiệc.
Đám thiếu gia tiểu thư đứng xung quanh xem náo nhiệt liên tục phát ra tiếng cười vang.
Yến hội ấy mà, ngoại trừ xã giao cần thiết, nếu có thể gặp được tình huống đánh ghen hay nắm tóc gì đấy, thì chính là vui càng thêm vui.
“A Dương ~” Thấy chiếm không được tiện nghi, Ôn Tửu ngược lại sử dụng chiêu chảy nước mắt, lại không nghĩ tới trên gương mặt bị hòa lẫn rượu với nước mắt, thoạt nhìn càng thêm buồn cười.
“Đi rửa mặt lại đi!” Tống Bính Dương đen mặt thấp giọng mắng: “Mặt mũi đều bị cậu làm mất hết!”
Tô Cảnh Nhan lười lại vô nghĩa, vừa đi về phía trước vừa cởi nút cổ áo sơ mi trắng, bộ tây trang mang phong cách cấm dục giây lát biến thành cổ chữ V khoét sâu, lộ ra một phần nhỏ cơ ngực rắn chắc cùng với khe rãnh mập mờ.
Bên cạnh lập tức vang lên tiếng hút khí với ý vị không rõ.
Hắn bỏ qua những lời thì thầm của bọn họ, tìm tới một chỗ tương đối an tĩnh.
Chẳng lâu sau, Phó Bách Diễn quay trở lại, từ xa đã nhíu mày: “Nút áo của cậu đâu?”
“Không cẩn thận cởi ra.” Tô Cảnh Nhan há mồm ba xạo.
“Ai? Ai cởi?” Phó tổng lập tức cảnh giác lên: “Ai chạm vào cậu?”
Tô Cảnh Nhan lập tức bị hắn chọc cười: “Không ai, không cẩn thận bị đổ rượu lên ngực.”
“Ồ.” Phó tổng lên tiếng, lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Chờ chút, chắc không phải là có người muốn nhào vào lòng cậu, cố ý đυ.ng phải cậu đấy chứ?”
“Ừ, có người dùng đầu đυ.ng phải ly rượu của em.” Tô Cảnh Nhan nói như thật mà trả lời.
Phó Bách Diễn: ……
Hai người sóng vai mà đứng, lại là phong cảnh đẹp đẽ nhất trong sảnh yến hội này.
Sau đó, một giọng nói tự mang theo cuộn sóng quen thuộc vang lên phía sau bọn họ: “Bách Diễn ca ca ~”
Tô Cảnh Nhan xít xoa một tiếng: “Cứu mạng, tiểu cuộn sóng tuyến tinh cũng tới?”
Buổi tiệc rượu này thật đúng là náo nhiệt.
Phó Bách Diễn giữa mày vừa nhíu, xoay người nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Suy tư một hồi, hắn cố ý thấp giọng nói bên tai tiểu tình nhân: “Tuy rằng tôi không thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mị lực bản thân quá lớn, cũng không phải là tôi sai.”
Ngụ ý: Tôi nổi tiếng lắm đấy, cậu còn không mau nắm chặt lấy tôi.
“Phụt ——” Tô Cảnh Nhan ngậm một ngụm rượu trong miệng, nghe vậy suýt nữa đã phun vào mặt hắn.
“Tự tin thật, Phó tổng ngài dùng Rejoice hả?”
“Cái gì Rejoice?” Phó tổng không rõ nguyên do mà liếc tiểu tình nhân một cái, chủ động tiến lên một bước, chuẩn bị dùng thái độ lãnh khốc vô tình để ngăn lại vị si tâm sai người, tứ thiếu gia Mộ gia.
Không ngờ, Mộ Kha có chút quá kích động, lúc chạy tới không thắng kịp, trực tiếp xẹt qua Phó tổng , nhào thẳng vào Tô Cảnh Nhan đang đứng nghiêng phía sau.
“A a a!” Mộ Kha trừng to mắt, la hoảng lên.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Cảnh Nhan quyết đoán nghiêng người đứng vững, sau đó dùng một tay tiếp được tiểu cuộn sóng tuyến tinh nghênh diện bổ tới, mà tay trái vẫn cầm chặt lấy ly rượu.
Mộ Kha ngã vào lòng thầy Tô, đôi mắt nhỏ hoảng hốt bắt gặp đôi mắt đào hoa đưa tình, cả người đều choáng váng.
Giây phút đó, cậu ta cảm giác trái tim mình như có một chú nai con đang vui vẻ nhảy nhót.
“A a a!” Cảnh tượng lãng mạn lại mạo hiểm này chẳng khác với trong phim thần tượng là bao, mấy người vây xem nhịn không được đi theo ồn ào.
Rốt cuộc, đối tượng mà Mộ gia tiểu thiếu gia theo đuổi mọi người ai cũng biết, giờ thì có trò hay để xem rồi!
Cùng lúc đó, người trong cuộc đột nhiên biến thành người ngoài cuộc là Phó tổng, bấy giờ mới xoay người lại, tận mắt chứng kiến kẻ ái mộ hắn cùng với tiểu tình nhân của hắn đang ôm nhau gắt gao, ánh mắt kia thâm tình tựa như đến thiên hoang địa lão.
**********
Lời tác giả:
Phó tổng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 19: Ngài dùng Rejoice à?