- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 18: Lại là dã nam nhân nào?
Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Chương 18: Lại là dã nam nhân nào?
Vừa dứt lời, bên trong nhà hàng to như vậy lập tức lâm vào sự im lặng quỷ dị.
Hai người một đứng một ngồi, khi ánh mắt đối diện nhau, trong không khí như nổi lên tia điện bắn ra ánh lửa.
Ngắn ngủi vài giây, Giang Kim Thần nhanh chóng phản ứng lại trước, chính mình hình như là “qua tuổi nửa trăm tao lão nhân” từ trong miệng đối phương.
“Cảnh Nhan, có phải cậu nhớ nhầm không?” Hắn cố tình bỏ qua nam nhân đang toàn thân tản ra hơi thở tử vong, ngữ khí như nói chuyện đùa: “Thật ra, tôi chỉ lớn hơn cậu có một tuổi thôi.”
Tô Cảnh Nhan thu hồi ánh mắt, tỏ ý xin lỗi mà nhìn về phía hắn: “Là có hiểu lầm, anh nghe tôi giải thích.”
“Tô, Cảnh, Nhan!” Vị Thần Rít Gào lại lần nữa rời núi, Phó Bách Diễn tức giận đến mặt cũng đỏ: “Cậu rốt cuộc muốn giải thích với ai?!”
Vừa rống xong, những vị khách khác trong nhà hàng sôi nổi hướng ánh mắt tò mò về phía họ.
Sau đó, hai người vệ sĩ đứng phía sau Phó tổng tự động bước tới hợp thành một bức tường người, che kín cái bàn lại.
Tô Cảnh Nhan: Sao lại có cảm giác giống như sắp bị cá mập diệt khẩu tại chỗ vậy….
Đứng ở một bên, bí thư Kim tiến lên kéo một cái ghế dựa ra, Phó tổng vẻ mặt lãnh khốc mà cởϊ áσ gió, ngồi xuống: “Giải thích!”
Tô Cảnh Nhan giơ tay che mặt, nhỏ giọng nói với Giang Kim Thần: “Anh đi trước đi, chuyện của chúng ta hôm nào lại ——”
Phó Bách Diễn: “Cậu nói cái gì? Tôi nghe không thấy!”
Đáng chết! Tiểu tình nhân thế nhưng dám ở ngay trước mặt hắn mắt đi mày lại với dã nam nhân khác!
Người tới chói lọi viết lên mặt bốn cái chữ to “chính thất bắt gian”, vì không để cho Tô Cảnh Nhan khó xử, Giang công tử lựa chọn phong độ nhẹ nhàng đứng dậy.
Hắn duy trì nụ cười khéo léo: “Nếu Cảnh Nhan hôm nay có hẹn với vị khách khác, chúng ta lại hẹn ngày khác vậy.”
Dứt lời, Giang Kim Thần cầm lấy áo khoác muốn đi ra ngoài, kết quả hai chàng vệ sĩ lại giống như môn thần mà đứng vững đó cản đường hắn.
Tô Cảnh Nhan không thể không cất cao giọng: “Phó Bách Diễn, để anh ta đi.”
Hai tầm mắt giao phong, vài giây sau, Phó tổng nâng lên một bàn tay, ý bảo vệ sĩ tránh đường ra.
Tô Cảnh Nhan: Không sợ tổng tài quá sa điêu, chỉ sợ tổng tài mang bảo tiêu.
Nhưng điểm chết người chính là, hắn vậy mà cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng lại trung nhị của Phó tổng có chút……soái, nhan cẩu thật sự là không có thuốc chữa……
“Anh đến chậm, hôm nay em thật sự có hẹn với một tao lão —— bác trai hơn tuổi nửa trăm.” Thầy Tô kịp thời thắng gấp: “Nhưng bất hạnh chính là, em và bác trai đó đàm phán thất bại. Sau đó, bác trai liền phái con trai ông ấy ra, chính là vị Giang công tử vừa rồi.”
“A.” Phó tổng phát ra một tiếng cười lạnh: “Cậu cho rằng, tôi sẽ dễ dàng tin tưởng câu chuyện ma quỷ đó của cậu sao?”
Tô Cảnh Nhan buông tay: “Vậy em cũng không có cách nào, dù sao em nói chính là sự thật.”
Phó tổng giận dữ: “Tôi không tin là cậu liền không giải thích à?”
Tô Cảnh Nhan: ……
Nam nhân này vô cớ gây chuyện cũng thật là đáng sợ quá.
“Giang Thế Huy anh biết chứ?” Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nói ra tên người nọ: “Bọn họ muốn em vào làm cố vấn đặc biệt ở truyền thông Bác Thượng.”
“Giang gia?” Nghe vậy, Phó Bách Diễn nhíu mày, thình lình mà toát ra một câu: “Cậu là gián điệp mà Giang gia phái tới?”
Phó gia và Giang gia luôn luôn duy trì vẻ hoà bình bên ngoài, giờ thì sao, Giang gia muốn đánh vỡ cán cân này rồi?
Tô Cảnh Nhan không biết nên khóc hay cười: “Gián điệp? Anh tưởng anh đang đóng Vô Gian Đạo đấy à, Phó tổng?”
“Hừ, chuyện này tôi tất nhiên sẽ điều tra rõ.” Phó Bách Diễn đứng dậy đi đến trước mặt tiểu tình nhân, một tay nắm cằm hắn, cúi thấp người uy hϊếp nói: “Nếu như để tôi biết, cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi sau lưng tôi, tôi sẽ ——”
“Anh sẽ thế nào?” Tô Cảnh Nhan đột nhiên duỗi tay, túm chặt cà vạt nam nhân.
Phó Bách Diễn nhất thời không phòng bị, bị hắn túm mà khuynh người về phía trước.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Phó tổng suýt thì ở trước mặt công chúng hôn lên đôi môi đỏ khẽ mở của tiểu tình nhân.
Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn bỗng nhiên lướt qua một cảnh tượng tương tự, nhưng nó lại vụt nhanh đến mức không thể nắm bắt được.
Sau cái thất thần ngắn ngủi, Phó Bách Diễn đột nhiên lui ra sau một bước, phô trương thanh thế nói: “Cậu cậu cậu, cậu chờ đấy! Xem tôi đêm nay thu thập cậu thế nào!”
“Xì ~” thầy Tô bật cười, Phó tổng gánh vác hình tượng chính nhân quân tử thật là vất vả quá.
“Ra đây với tôi.” Phó tổng nhanh chóng chỉnh sửa lại cổ áo, lạnh mặt nâng chân dài bước ra ngoài.
Tường vệ sĩ lập tức tách ra hai bên, hiển nhiên là đã huấn luyện kỹ lưỡng.
Bí thư Kim động tác lưu loát, đẩy ghế dựa vào chỗ cũ: “Đi thôi, Tô thiếu.”
Tô Cảnh Nhan: “Bí thư Kim, anh nói thật cho tôi biết, có phải bệnh tình của Phó tổng nhà anh ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi không?”
Bí thư Kim: “Không rời bỏ, không buông tay, Phó tổng còn cứu chữa được, Tô thiếu.”
Tô Cảnh Nhan: “……”
“Đúng rồi bí thư Kim, Phó tổng không bảo anh điều tra tư liệu gì về tôi sao?” Theo lý mà nói thì, những kẻ có tiền chẳng phải thích nhất làm mấy chuyện như điều tra sau lưng sao, Phó tổng lại không điều tra ra hắn đã kết hôn à?
Bí thư Kim: “Tạm thời không có.”
“Vậy lạ thật……” Tô Cảnh Nhan thầm nói một câu, khi thấy Phó tổng quay đầu căm tức nhìn mình thì lắc lắc đầu, nhanh chóng đuổi kịp bước chân mạnh mẽ oai phong kia.
Trên xe, Phó Bách Diễn tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Phó tổng, tiệc rượu còn có một giờ nữa sẽ bắt đầu.” Bí thư Kim mở notebook xem xét hành trình, ngữ điệu như thường mà nhắc nhở.
Phó Bách Diễn mở mắt ra: “Tức giận đến mức suýt nữa thì quên.”
Sau đó lại thuận lý thành chương mà trừng mắt nhìn tiểu tình nhân ngồi bên cạnh.
“Anh muốn đi tiệc rượu?” Tô Cảnh Nhan rất là vô tội mà chớp chớp mắt: “Vậy thả em xuống đây đi, em đi về trước nghỉ ngơi.”
“Cậu nằm mơ!” Phó tổng đột nhiên làm khó dễ, một tay vớt lấy tiểu tình nhân ấn lên đùi mình rồi chất vấn: “Cậu muốn đi về làm gì? Đi tìm cái tao lão nhân kia?”
“A!” Tô Cảnh Nhan kêu một tiếng: “Em về nhà! Cái chuyện tao lão nhân này là không bỏ qua được à?”
Đáng thương một thanh niên tốt đẹp là Giang công tử đây lại bị Phó tổng ở sau lưng dùng sức bôi nhọ.
“Hừ.” Phó tổng hừ lạnh một tiếng, mệnh lệnh nói: “Không được, cậu cùng tôi đến tiệc rượu.”
Tô Cảnh Nhan giãy giụa nghiêng mặt đi, tranh luận bảo: “Nếu em nói không đi thì sao?”
“Tôi sẽ trừ tiền lương của cậu ngay!” Phó tổng hung dữ mà nhìn chằm chằm hắn, lời thốt ra lại ấu trĩ muốn chết: “Cậu dám không đi?”
Tô Cảnh Nhan: Anh cũng chỉ biết mỗi chiêu này……
Thấy hắn thành thật không động đậy nữa, Phó tổng đại phát từ bi mà buông tay ra: “Chú Lý, đến trung tâm thương mại trước.”
“Không phải muốn đi tiệc rượu sao, đi trung tâm thương mại làm gì?” Tô Cảnh Nhan ngồi thẳng người, giơ tay sửa sang lại mái tóc lộn xộn.
“Cậu muốn mặc như vậy đi dự tiệc?” Phó tổng nghiêng mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cậu là muốn làm hỏng hình tượng của tôi để trả thù tôi sao?”
Tô Cảnh Nhan: “? Em chỉ là mặc một bộ đồ bình thường chút thôi mà?”
Tối qua hắn tới quán bar uống rượu, chẳng lẽ còn phải mặc một bộ tây trang định chế sao?
Phó tổng cười nhạo một tiếng: “A.”
Chú tài xế trực tiếp lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất gần đây, xuống xe rồi, đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi về phía khu đồ nam với nhiều nhãn hiệu xa hoa.
Chị gái nhân viên bán hàng vừa thấy tư thế này, lập tức nhận ra đây là khách quý tới cửa, vô cùng nhiệt tình chào đón rồi đề cử phiên bản hạn lượng mới nhất của nhãn hiệu.
Phó tổng dùng ánh mắt bắt bẻ tuần tra một vòng, chỉ vào một bộ trong đó: “Bộ này.”
Tô Cảnh Nhan không lay chuyển được hắn, đành phải bất đắc dĩ mà đi vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, thầy Tô từ phòng thử đồ đi ra.
Phó Bách Diễn đang chờ ở trước cửa lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, cho dù đã cố thu liễm ánh mắt nhưng vẫn không giấu được sự kinh diễm trong đó.
Tô Cảnh Nhan thân cao chân dài, khung xương cân xứng, là móc áo trời sinh, chẳng qua hắn thường hay phối hợp đơn giản áo sơ mi trắng với áo khoác hưu nhàn, hiếm khi thấy mặc chính trang. Nhưng bộ tây trang màu xanh này giống như đã được đo đạc cắt may cho hắn vậy, từng đường kim mũi chỉ hoàn mỹ phác họa ra đường cong eo chân duyên dáng, càng làm nổi bật thân hình thanh tuấn đĩnh bạt.
Hiển nhiên chính là một tiểu thiếu gia xinh đẹp lại tự phụ.
Thấy Phó tổng ánh mắt cứ ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, Tô Cảnh Nhan nhịn không được cười rộ lên: “Làm gì nhìn em như vậy?”
Phó Bách Diễn không trả lời, mà là vươn tay về phía bí thư Kim đứng đằng sau.
Bí thư Kim hiểu ý, lập tức móc ra một cái hộp nhung tinh xảo, mở hộp rồi đưa lên.
Một chiếc đồng hồ với tạo hình độc đáo, dây đồng hồ màu xanh cùng với viền mặt đồng hồ nạm kim cương, điểm xuyết mấy viên hồng bảo thạch minh diễm, bên trong mặt đồng hồ tinh xảo còn được khắc một bộ Sơn Nguyệt đồ mini.
“Đưa tay đây.” Phó Bách Diễn tiến lên hai bước, thấp giọng giải thích: “Đồng hồ cậu làm rơi lúc sáng đã tìm được, nhưng cũng đã hỏng rồi. Tôi trả cậu một cái mới.”
Chiếc đồng hồ này là hắn bớt thời giờ tự mình đi chọn, tưởng tượng đến lúc hắn đi chọn đồng hồ, tiểu tình nhân lại đang cùng dã nam nhân dùng cơm tối, hắn liền nổi giận!
Nhưng cổ tay tinh tế trắng nõn đeo vào đồng hồ điệu thấp xa hoa, vừa quý khí vừa xinh đẹp, Phó Bách Diễn nhất thời bớt giận.
Phó tổng vừa lòng gật gật đầu, ôm tiểu tình nhân vào lòng, mang theo hắn đi tới trước gương.
“Nhìn thử xem.” Ánh mắt Phó tổng tràn ngập vẻ kiêu ngạo: “Thích chứ?”
Tuy rằng tiểu tình nhân có dáng người đẹp là nguyên nhân chủ yếu, nhưng không thể không nói ánh mắt hắn cũng rất tốt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, Tô Cảnh Nhan giương mắt nhìn về phía chính mình trong gương.
Tình huống này, hắn không khỏi nhớ tới phân đoạn kinh điển trong tiểu thuyết và phim truyền hình, khi bá tổng mua quần áo nữ chính, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một lời thoại cổ lổ sĩ ——
【 hôm nay, Đoan Mộc mang tôi đến Metersbonwe, mua rất nhiều quần áo và giày dép, tôi đã sắp nhận không ra người trong gương là ai rồi……】
Tô Cảnh Nhan rùng mình một cái, nhắm mắt lại muốn xua đuổi sự liên tưởng rùng rợn này ra khỏi đầu.
Phó tổng lại hiểu lầm: “? Cậu có ý gì? Xấu đến mức cậu cũng không thèm mở mắt nữa?”
Tô Cảnh Nhan lại vội vàng mở mắt ra, khóe môi giương lên độ cung thương nghiệp tiêu chuẩn: “Đâu có, đâu có. Em thích lắm, em đã sắp không nhận ra người trong gương là, ai, rồi……”
Cứu mạng với! Tại sao hắn vẫn thốt ra câu nói đáng sợ này vậy?
Phó Bách Diễn nửa tin nửa ngờ mà nhìn tiểu tình nhân trong gương, đột nhiên xoay người hỏi bí thư và nhóm vệ sĩ của mình: “Bộ này đẹp chứ?”
Bí thư Kim: “Tuyệt mỹ.”
Nhóm vệ sĩ lập tức học theo, dùng giọng nói tục tằng mà trăm miệng một lời: “Tuyệt mỹ!”
Tô Cảnh Nhan: …… Cầu xin ai đó tới thu Phó tổng đi giùm!
Lúc này, Phó tổng rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, vẫy vẫy tay: “Bí thư Kim, trả tiền.”
“Chờ chút, di động của em còn ở trong phòng thử đồ.” Tô Cảnh Nhan xoay người đi về phòng thử đồ, mới vừa cầm lấy di động, phía sau đã bị một vật thể ấm áp đến gần.
Hắn quay người lại: “Làm sao vậy?”
“Tôi tặng cậu đồng hồ, vậy có phải cậu nên bày tỏ chút gì đó không?” Phó tổng gần như lộ liễu mà hơi nghiêng gò má trái anh tuấn, trong lòng ấp ủ chờ mong khó nói nên lời.
Tô Cảnh Nhan hãy còn cảm thấy thẹn, đầu óc vừa kéo, một câu: “Em cảm ơn anh, Đoan Mộc.” liền buột miệng thốt ra.
Biểu tình trên mặt Phó Bách Diễn lập tức cứng đờ.
Gian nan mà duy trì tư thế mặt nghiêng, đôi mắt mặc lam chuyển qua một bên, Phó tổng thấp giọng rít gào nói: “Đáng chết! Đoan Mộc lại là cái dã nam nhân nào!”
**********
Lời tác giả:
Đoan Mộc Lỗi: Phó tổng, giọng nói của anh làm ồn đến đôi mắt tôi đấy, chớ cue, cảm ơn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
- Chương 18: Lại là dã nam nhân nào?