Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 1: Đang diễn kịch Xuyên đấy à?

Chương Tiếp »
“… tiểu hoa đán đang hot Tân Liễu Nhiên giữa đêm cùng bạn trai ra vào quán bar bị chụp được? Tui đệt! Thiệt hay giả?”

“Cái gì cái gì? Tui xem với.” Nữ sinh ngồi cùng bàn vội vàng thò lại gần: “Trời đất! Ảnh hơi mờ thiệt nhưng anh trai này chân dài thật a! Có nói là ai không?”

“Chờ chút để tui lướt xuống xem…viết là tổng tài tập đoàn Thịnh Tinh, Phó Bách Diễn? Để tui lau….thầy, thầy Tô!”

Nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, một tay chống mặt bàn, hơi cúi người, khóe môi mỉm cười: “Bát quái giải trí đẹp không?”

“Không không không, không đẹp!” Nữ sinh lập tức mặt đỏ tai hồng, lắp bắp trả lời: “Không, không đẹp bằng thầy Tô!”

“Đúng vậy! Thầy Tô đẹp nhất!” Những sinh viên khác lập tức đi theo ồn ào.

Đáng tiếc, thầy Tô hoàn toàn không dễ bị mắc lừa.

“Trước khi bắt đầu thảo luận theo tổ, dựa theo tin tức giải trí vừa rồi, bạn học Lý Duyệt hãy giúp mọi người ôn lại lý luận về cách xây dựng đường lối ngôn luận, thuận tiện giải thích thêm về sự thay đổi của việc xây dựng đường lối ngôn luận phổ biến trong truyền thông.” Thầy Tô thẳng thắng vòng eo mảnh khảnh đĩnh bạt, ưu nhã mà đi về phía bục giảng: “Để giúp bạn học Lý có thể vận dụng được tin bát quái này ở kỳ thi cuối kỳ, thầy thật sự là hao tâm tổn huyết.”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Trong phòng học lập tức dâng lên một trận cười vang.

Lý Duyệt mặt mày đỏ bừng mà đứng lên: “Lý, lý luận về xây dựng đường lối ngôn luận bắt đầu sớm nhất ở….. Bắt đầu từ Lý Phổ Mạn…..”

Cô nàng lắp bắp, cố vắt hết óc. Một phút sau, thầy Tô đứng trên bục giảng rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm nhìn bạn học nữ xấu mặt, phong độ nhẹ nhàng mà tiếp nhận đề tài.

“Oa ~ dáng vẻ lúc giảng bài của thầy Tô thật sự quá soái ô ô ô ~” mấy cô nàng trong phòng học sôi nổi ôm mặt làm ra vẻ hoa si.

Giờ phút này, người đàn ông đang đứng trên bục giảng, nhân xưng là A đại một cành hoa, tương truyền là trấn viện chi bảo của học viện, Tô Cảnh Nhan, Tô giáo sư.

Trên người là áo sơ mi trắng quần tây đen được là ủi sạch sẽ, vài sợi tóc mái hơi dài đáp ở trên trán, trên chiếc mũi cao thẳng là một bộ mắt kính gọng kim lịch sự văn nhã, sau thấu kính là cặp mắt đào hoa tựa say nhưng không say, khi nhìn về phía người khác luôn khiến họ không kiềm được mà tự mình đa tình.

Ngón tay thon dài cân xứng cầm một cây phấn trắng, chữ viết ở trên bảng đen đáp xuống như nước chảy mây trôi, ngoài cửa sổ tia nắng rực rỡ lặng lẽ leo lên đường xương cằm ưu việt, trong lúc ngẫu nhiên quay đầu, nụ cười xinh đẹp lại lóa mắt lập tức cầm tù tất cả nam nữ già trẻ.

“A a a a a tui muốn xỉu ~~~”

“Ha hả……” Ghế sau, nam sinh viên phát ra tiếng cười quái dị: “Chờ đến thi cuối kỳ rồi cậu sẽ muốn xỉu kiểu khác đấy.”

“Tại sao?” Nghe đại danh của thầy Tô mà tới nghe giảng ké, bạn học nọ tò mò hỏi.

“Chưa nghe nói qua một câu sao? Chỉ cần thầy chọn được đề hảo, cuối kỳ mỗi năm thi lại hảo.” Nói xong, nam sinh cười thần bí: “Cậu thấy thầy Tô vạch trọng điểm chưa? Từ trang đầu tới ~~ trang cuối, cả quyển sách đều là trọng điểm!”

Bạn học nghe giảng ké: “…… May mắn tui chỉ tới nghe ké!”

“Reng reng, reng reng……” Chuông tan học đúng giờ vang lên.

Thầy Tô đóng lại máy tính, nhẹ nhàng tuyên bố: “Tiết sau sẽ thi trắc nghiệm tùy chọn, chúc mọi người may mắn nha.”

“A? Không phải chứ ~~~”

Trong phòng học một mảnh kêu rên, Tô Cảnh Nhan buông tay, tiêu sái mà xách theo máy tính bước ra cửa lớp.

Trở lại văn phòng, hai vị giáo viên nữ đang tám chuyện, nhìn thấy hắn nhiệt tình chào hỏi xong lại tiếp tục đề tài vừa rồi.

Nhân loại chính là trời sinh đã thích bát quái, từ giáo viên đại học tới các sinh viên trong trường.

Hai vị cô giáo hăng say trò chuyện, một cái tên quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.

“Nói tới Phó Bách Diễn, không phải hắn kết hôn rồi à? Tại sao còn cùng nữ minh tinh lan truyền tai tiếng nhỉ?” Cô Tần khó hiểu ra mặt.

Cô Diêm liên tục lắc đầu, thần thần bí bí nói: “Cô Tần, cô chưa nghe tới bát quái kia sao? Phó Bách Diễn với lão bà nhà hắn là xem mặt kết hôn, nói trắng ra hai người chính là gia tộc liên hôn để trao đổi lợi ích thôi, hôn nhân của những người có tiền đều như thế này hết.”

Cô Tần: “A? Ảo tưởng chỉ là ảo tưởng sao, ngay cả đỉnh cấp soái ca như Phó Bách Diễn cũng cần liên hôn!”

“Bọn họ ngay cả hôn lễ còn không làm mà.” Cô Diêm “chậc” một tiếng: “Truyền thông vẫn luôn không công khai ảnh chụp lão bà của hắn, hôn nhân bình thường cần phải giấu diếm như vậy sao? Hơn nữa, cô xem Phó Bách Diễn đi, trước màn ảnh vĩnh viễn là một bản mặt lạnh băng như có khổ đại cừu thâm, vừa nhìn đã biết là người đàn ông không được tình yêu xoa dịu rồi.”

“Có lẽ……” Tô Cảnh Nhan uống một ngụm nước, cười tủm tỉm mà chen vào nói: “Có lẽ tính người ta vốn đã như vậy thôi, cô Diêm?”

“Ai ~” cô Diêm xua tay, “Đây là do thầy Tô cậu không hiểu, nếu người đàn ông thật sự có hôn nhân hạnh phúc, tất nhiên là phải xuân phong mãn diện hạnh phúc phì, giống như thầy Quản ở khoa kinh tế ấy…”

“Phụt …” Lời còn chưa dứt, Tô Cảnh Nhan suýt nữa đã phun ngụm nước ra khỏi miệng.

Hắn nhanh chóng che miệng lại, mạnh mẽ xua đuổi hình ảnh Phó tổng đầu Địa Trung Hải, đĩnh bụng to ra khỏi đầu, “Khụ khụ, kia gì, lời này cũng không thể nói tuyệt đối như vậy chứ ha ha……”

“Thầy Tô này, cậu không có đối tượng nên cậu không hiểu. Mà chờ chút! Tôi giới thiệu cho cậu một người đi!” Cô Diêm càng nói càng hăng hái, hai mắt tỏa sáng, “Cháu gái của em họ của dì hai tôi…”

Tô Cảnh Nhan: “A tôi đột nhiên nhớ ra, bây giờ tôi phải đi thư viện một chuyến, hẹn gặp lại hai cô sau!”

Nói xong, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà tông cửa xông ra.

Chuyện thích làm mai mối như này, quả nhiên cũng là chẳng phân biệt chức nghiệp.

Chân trước mới vừa bước ra khỏi văn phòng, di động liền rung lên, Tô Cảnh Nhan thuận tay click mở WeChat.

【 Phó tiên sinh 】: Đêm nay 7 giờ, gặp nhau ở khách sạn Thịnh Thế phòng 1008.

Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, vẫn là phong cách nhắn tin quen thuộc từ Phó tiên sinh, lời ít ý nhiều.

Nhưng mà, mới vừa lan truyền tai tiếng với nữ minh tinh xong, quay đầu liền hẹn hắn đi khách sạn sao?

Buổi tối 7 giờ, khách sạn Thịnh Thế, phòng 1008.

Tuy có cầm thẻ phòng trên tay, nhưng xuất phát từ lễ phép, Tô Cảnh Nhan vẫn lựa chọn ấn vang chuông cửa.

Vài giây sau, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt tuấn tú ướŧ áŧ xuất hiện.

Tô Cảnh Nhan theo bản năng lui ra sau một bước.

Cho dù hai người đã kết hôn được một đoạn thời gian, nhưng khi đối diện với gương mặt được Chúa sáng thế hôn lên của Phó Bách Diễn, hắn đôi lúc vẫn có chút không quen.

Hình dáng như được điêu khắc hoàn mỹ, mặt mày thâm thúy mê người, tóc đen hơi ướt rơi rụng trên trán, trên người mặc áo tắm dài màu trắng to rộng lỏng lẻo, tùy tiện để lộ cơ ngực cùng cơ bụng lưu sướиɠ no đủ, cùng với phần hông tinh tráng hữu lực….

“Khụ khụ.” Tô Cảnh Nhan làm bộ ho khan, bình tĩnh mà dời đi ánh mắt: “Chào buổi tối, Phó tiên sinh.”

Hắn vừa dời tầm mắt, tất nhiên cũng bỏ lỡ thần sắc phức tạp lướt qua trong mắt nam nhân.

“Vào đi.” Trong nháy mắt, Phó Bách Diễn đã giấu đi vẻ kinh ngạc và kinh diễm, ngữ khí lạnh nhạt xoay người vào phòng.

Cửa phòng lặng yên khép lại.

Trong phòng bố trí thật sự xinh đẹp lại ái muội, trên bàn cơm điểm ngọn nến màu đỏ, còn được bày biện hoa tươi, thoạt nhìn Phó tiên sinh là muốn thưởng thức bữa tối dưới ánh nến trước?

Lúc này, Tô Cảnh Nhan cuối cùng cũng nhận ra ý định của Phó tiên sinh, phỏng chừng là ngại trong nhà không đủ tình thú, nên hôm nay muốn thay đổi hoàn cảnh.

Hắn đánh giá căn phòng một vòng, lại đem ánh mắt chuyển tới nam nhân đang ngồi trên sô pha.

Phó Bách Diễn ngồi trên sô pha, từ tóc đến chân đều toát ra vẻ cao quý lạnh nhạt, còn dùng đôi mắt mặc lam sâu thẳm mà nhìn chằm chằm hắn.

Tô Cảnh Nhan trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, đêm nay, Phó Bách Diễn hình như có hơi khác so với thường ngày.

Nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào lại nhất thời không nói ra được……

“Cậu chính là người mà họ đưa tới?” Rốt cuộc, nam nhân ngồi trên sô pha chậm rãi mở miệng.

Tiếng nói trầm thấp từ tính, phi thường gợi cảm mê người, chính là lời nói ra lại có chút khó hiểu.

Tô Cảnh Nhan cởϊ áσ khoác, tùy tay treo lên mắc áo gần đấy: “Ai đưa em tới? Em tự mình lái xe tới mà.”

Phó tổng khẽ híp mắt, khóe môi lộ ra nụ cười như đã hiểu rõ: “Tới cũng tới rồi, còn giả vờ với tôi cái gì?”

Tô Cảnh Nhan: “???”

Ngay lúc hắn đang âm thầm cân nhắc câu nói vừa rồi là có ý gì thì Phó tổng lại mở miệng: “Tới đây.”

Tô Cảnh Nhan đành phải tạm thời thu hồi nghi vấn trong lòng, bắt đầu cởi nút thắt từ cổ áo sơmi.

Ngón tay xuân xanh linh hoạt chuyển động, để lộ ra một phần xương quai xanh tinh xảo.

Tầm mắt Phó Bách Diễn lập tức bị nơi trắng tuyết kia hấp dẫn, cổ họng có chút khát khô, áp giọng mà ra lệnh nói: “Lại đây, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.”

Tô Cảnh Nhan dừng tay lại.

Sao tự nhiên Phó Bách Diễn trở nên bá đạo như vậy nhỉ? Làm hắn có chút……

Có chút thích a!

Hắn bước chân dài đi tới sô pha, đứng yên xong còn chưa kịp mở miệng đã bị Phó Bách Diễn kéo vào lòng.

Tô Cảnh Nhan ngốc một giây, chớp chớp mắt xong lại tự giác thay đổi tư thế, khóa ngồi lên phần hông cơ bắp lực lưỡng.

Phó Bách Diễn: A, vật nhỏ, còn rất chủ động?

“Anh uống rượu à?” Tô Cảnh Nhan giật giật chóp mũi, trên người nam nhân là hương rượu thuần hậu lẫn chút hương khí mát lạnh, ngoài dự kiến lại rất dễ ngửi: “Hôm nay là ngày quan trọng gì sao?”

“Ân.” Phó Bách Diễn vô ý thức mà lên tiếng, bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt: “Này không phải là chuyện cậu nên hỏi.”

Tô Cảnh Nhan: ….Đang diễn kịch Xuyên đấy à?

“Phó tiên sinh, hôm nay muốn đổi tư thế mới sao?” Tô Cảnh Nhan lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ miên man, vươn đầu ngón tay chọc chọc áo tắm dài nửa mở.

Bình thường, Phó tiên sinh là người rất có nề nếp. Lúc trước, khi đưa ra ý định kết hôn đã từng nói rằng sẽ tôn trọng tất cả quyết định của hắn, quả nhiên sau khi kết hôn rồi liền vô cùng khắc kỷ thủ lễ, có thể nói là Liễu Hạ Huệ đương thời.

Ngay cả lần đầu tiên của hai người cũng là do hắn chủ động.

Hắn từng có lúc hoài nghi Phó Bách Diễn không có cảm giác thú tính gì với hắn.

Nhưng sau lần đầu khai trai, Phó tiên sinh gần như mỗi tháng đều phải cùng hắn làm một lần, nhưng hắn căn bản lại không phân biệt được sự vui buồn của đối phương, ở thời điểm thân mật nhất, Phó tiên sinh vẫn là lạnh lùng không nói một lời.

Tựa như đang hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt hạng nhất—— hiến lương.

Cho nên, hôm nay cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, Phó tiên sinh thế nhưng muốn chơi chút tư thế mới mẻ?

Vậy hắn cần phải phối hợp thật tốt!

Nghĩ vậy, Tô Cảnh Nhan khẽ vặn vẹo một chút, đầu ngón tay cũng lớn mật mà chạm chạm bờ ngực đang tản ra hơi nước cùng nhiệt khí.

Phó Bách Diễn lại bắt lấy bàn tay hắn, hầu kết gợi cảm trên dưới lăn lộn, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Ai cho cậu động tay?”

Tô Cảnh Nhan cong cong đôi mắt đẹp.

Phó tổng nói chuyện càng ngày càng có hương vị bá đạo tổng tài mà hắn hay xem trong tiểu thuyết.

Nhưng Phó tiên sinh khó được có tình thú, hắn quyết định vẫn là phối hợp cho tốt.

Vì thế hắn thả lỏng cơ bắp toàn thân, hai tay đáp lên bờ vai rộng lớn của nam nhân, tùy ý để bàn tay to quen thuộc kia làm ra động tác nóng bỏng.

“Ủa? Phó tiên sinh, sao trán của anh lại trầy a ——” một tiếng kêu rên như đau như không, chính thức mở màn Hoa Sơn luận kiếm.

……

Không biết qua bao lâu, Tô Cảnh Nhan đầy người mồ hôi nóng nằm trên sô pha bọc da, trong không khí trôi nổi lơ lửng hơi thở vừa nóng bỏng vừa thơm ngọt.

“Kỹ thuật của Phó tiên sinh tiến bộ vượt bậc a.” Tô Cảnh Nhan thiệt tình thực lòng mà khích lệ nói: “Tin tưởng chỉ cần luyện tập thêm một thời gian nữa tất thành châu báu.”

Không những dùng tư thế chưa bao giờ thử qua, hôm nay Phó tiên sinh còn thay đổi cả vẻ trầm mặc ít lời trước kia, lúc làm động tác lại nói lưu manh hết bài này đến bài khác, thậm chí khi tìm được điểm nào đó rồi, hai người cũng đạt tới sự hài hòa sinh mệnh chưa từng có.

Thầy Tô từ trước đến nay luôn tôn trọng phương pháp khích lệ trong việc dạy học, bạn học Phó ở đợt luận kiếm lần này dường như cũng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy: “Vi sư cảm giác sâu sắc vui mừng”.

Phó Bách Diễn dùng áo tắm dài lau chùi thân thể, ánh mắt sâu thẳm lại lơ đãng rơi xuống mảng hoa phấn nộn sâu cạn đậm nhạt, lập tức muốn duỗi tay nắm lấy đôi chân thẳng tắp trắng nõn kia.

Tô Cảnh Nhan thuận thế đá hắn một cái: “Phó tiên sinh, em có chút không thoải mái.”

Phó Bách Diễn khẽ chau mày, ý gì đây? Vừa rồi không phải rất sảng sao?

“Làm phiền Phó tiên sinh ôm em đi tắm rửa.” Tư thế ngồi sảng thì sảng, nhưng có chút đau eo, Tô Cảnh Nhan lúc nói chuyện không tự giác mà mang theo chút lười biếng làm nũng: “Em mệt quá.”

Phó Bách Diễn gần như là phản xạ có điều kiện mà lập tức cúi người bế hắn lên, đi được nửa đường lại đột nhiên nhíu mày.

Chờ chút, hắn không phải làm kim chủ chi tiền sao, tại sao hắn lại phải nghe lời như cún vậy?

“Phó tiên sinh?” Tô Cảnh Nhan từ trong lòng ngực hắn ngẩng mặt lên: “Sao không đi nữa?”

Phó tổng sắc mặt âm tình bất định, Tô Cảnh Nhan bừng tỉnh đại ngộ: “A, em xin lỗi, anh cũng mệt lắm phải không?”

Dù sao cũng là tư thế chưa bao giờ thử qua, tuy hắn sảng bay, nhưng Phó tiên sinh hẳn là không thích ứng lắm.

Nghĩ đến đây, hắn liền muốn nhảy xuống tự mình đi, ai ngờ chân mới vừa chạm đất đã bị đối phương lần nữa chặn ngang ôm lên.

“Tôi không mệt.” Phó Bách Diễn banh khẩn xương cằm, lộ ra khí chất Vương Bá hồn nhiên thiên thành.

Lúc này mới vòng thứ nhất mà thôi, cậu trai, cậu là đang xem thường ai?

Hắn dùng chân mở cửa phòng tắm, đặt người trong lòng ngực vào bồn tắm, động tác mang theo sự cẩn thận mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Tô Cảnh Nhan thở dài một hơi, tự mình bò dậy, cong eo quỳ gối ở trong bồn tắm, duỗi tay mở vòi nước ấm.

Kết quả, vừa xoay người lại đã bị bất ngờ bế lên.

“Anh làm gì?” Tô Cảnh Nhan hoảng sợ, bị đôi tay to nóng bỏng kia bế lên rồi đặt lên bệ rửa tay lạnh lẽo.

“Làm, em.” Môi mỏng khẽ mở, Phó tiên sinh gần như nghiến răng nghiến lợi mà hộc ra hai chữ.

Vật nhỏ giảo hoạt này, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên ra đời làm việc, trình độ thuần thục vừa rồi khiến hắn suýt nữa thì mất khống chế, bây giờ lại quỳ ở trong bồn tắm dụ dỗ hắn.

Đặc biệt còn dùng gương mặt này, giống với người mà hắn tha thiết ước mơ lại cầu mà không được……

Lúc này, đến lượt thầy Tô kinh ngạc.

Lời thô tục như vậy lại là từ miệng Phó tiên sinh nói ra? Chuyện gì thế này, quỷ nhập thân à?

Vẻ mặt hắn kinh nghi bất định, nhịn không được mà dùng lòng bàn tay ấm áp phủ lên cái trán trơn bóng no đủ, lời quan tâm lại buột miệng thốt ra: “Anh phát tao?”

Đường đường là thầy Tô của đại học A, nắm trong tay giấy chứng nhận tiếng phổ thông hạng nhất, nhưng vì quá mức khϊếp sợ mà nhất thời cắn âm không chuẩn, sai một ly đi nghìn dặm, từ “sốt” liền biến thành “tao”.

Phó Bách Diễn: “…”

Một tiếng sau ——

Tô Cảnh Nhan: “Em lại không nói sai ô…… Phó Bách Diễn anh chính là phát, phát tao ô ô ô ~ anh nhẹ chút ~”

Phó tổng giận dữ, chim hoàng yến thời nay đều làm càn như vậy sao? Chẳng những gọi thẳng tên kim chủ, còn dám nói kim chủ phát tao?

Không được, hắn cần phải giữ gìn tôn nghiêm của một kim chủ, chứng minh rõ ràng, rốt cuộc là ai đang phát tao!
Chương Tiếp »