Chương 99: Phiên ngoại 12: Tiệc thường niên thật sự rất xoắn xuýt 2

Kêu một đứa ngũ âm không được đầy đủ tứ chi không phối hợp lên sân khấu biểu diễn tiết mục, chuyện này thật sự rất đáng sợ á! Đào Nhạc Nhạc khóc ròng ôm lấy bắp đùi của tổ trưởng, "Trời cao minh giám, không phải em không muốn đi thi, mà là em thật sự không thi được đâu ó!" Mặc dù da mặt mình dày thế nhưng cũng không dày cỡ tường đồng vách sắt có được hay không, cái loại trường hợp này mà để một mình mình đơn thương độc mã nhất định sẽ bị dọa cho tè ra quần mất!!

Bởi vì thanh âm của cậu thực sự quá thê lương, cho nên các đồng nghiệp đều hồi đáp bằng một ánh mắt đồng tình, sau đó bọn họ liền anh dũng xông lên trước, giải cứu Đào Nhạc Nhạc?!

Đùa cái giề vại hả, kỳ thực mọi người chỉ lấy đồ nhét vào lỗ tai mà thôi... Ầm ĩ tới mức không có cách nào chuyên tâm làm việc thiệt là phiền quá đi à.

...

"Đồ mấy cái con người lạnh lùng!" Đào Nhạc Nhạc vẫn duy trì công việc lệ bôn.

"Kỳ thực tiệc thường niên cũng không có kinh khủng như cậu tưởng tượng vậy đâu." Tổ trưởng Khương kiên nhẫn an ủi cậu, "Tuy rằng năm ngoái Hoàng tiên sinh được giải nhất đếm ngược, thế nhưng tất cả mọi người đều đáp trả bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đây cũng là một loại khẳng định đó."

"Sau đó mấy người liền cười nhạo hắn tròn một năm, đến cả cái loại người chưa từng xem qua hiện trường như em đây đều có thể đọc thuộc lòng chi tiết." Đào Nhạc Nhạc bi phẫn cắn răng, "Nếu mà còn cưỡng bức em nữa, em, em, em liền đập nồi dìm thuyền đi uống thuốc trừ sâu!!"

"Trong góc còn nửa bình thuốc diệt gián kìa." Tiểu Mã nhiệt tình chỉ đường.

Trái tim thủy tinh của Đào Nhạc Nhạc vỡ đầy đất.

Vừa dứt lời, đầu đã bị Trương Hữu Nhạc hung hăng vỗ cho một cái, "Nói nhăng nói cuội, làm sao có thể đối xử với đồng nghiệp như vậy được!"

"Cũng chỉ có anh tốt với em thôi." Nhất thời Đào Nhạc Nhạc cảm thấy ấm áp không gì sánh được, làm bộ muốn chạy qua ôm lấy cậu ta.

Trương Hữu Nhạc móc một cái bình xịt gián còn mới toanh từ trong hộc tủ ra, nói vang dội, "Nửa bình làm sao mà đủ, muốn uống thì phải uống đủ cả bình, nếu còn muốn nữa thì để anh đi mua cho em?!"

Thần chuyển hướng này nọ đáng ghét nhất đó có được hay không! Đào Nhạc Nhạc vội thắng gấp bước chân, mất hết can đảm nằm ở trên bàn.

Lời người xưa nói không sai, lòng người dễ đổi thay.

Bất quá như đã nói qua, tuy rằng bình thường Trái tim thủy tinh phấn hồng manh manh cực kỳ không đoàn kết, bình thường sẽ bởi vì vấn đề chia đồ ăn vặt mà đánh đập tàn nhẫn khiến cho huynh đệ tương tàn, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn vô cùng cấp lực! Sau khi thưởng thức xong một màn Đào Nhạc Nhạc tê tâm liệt phế, mọi người đều biểu thị mất mặt thì phải mất chung với nhau, diễn tiết mục này nọ, các anh em cùng tiến lên!

Vốn dĩ Lưu Tiểu Niên thật sự rất choáng với loại trường hợp như vầy, bất quá thấy mọi người vô cùng kít động, cậu cũng cởm thấy có hơi bị lây nhiễm, vậy là bèn chủ động xin tham gia.

Ha ha ha ha có nương nương tham gia quả thực là quá tuyệt vời có được hay không! Ăn chắc giải nhất rồi!

Mọi người vỗ tay một trận kịt liệt.

Sau khi xác định diễn viên xong, diễn cái giề lại thành một vấn đề mới.

Đương nhiên là không thể múa được rồi, bởi vì toàn bộ mấy chàng trai đều không thể phối hợp tứ chi, đặc biệt bi kịch. Mà ngụy em gái Lạc Vi Nhã duy nhất cũng biểu thị bởi vì Jason định tới tham dự tiệc thường niên, cho nên dù có chết mình cũng sẽ không biểu diễn đâu! Nhất định phải hold được hình tượng em gái đáng eo!

"Không thôi mình thi hát đi?" Tiểu Mã đề nghị, "Chuẩn bị một bài hợp ca, tay trong tay hát bè cao thấp, hát trường đình ngoại cổ đạo biên!"

Một câu trong bài Tống biệt

"Sao ăn mừng năm mới mà lại đi hát cái bài buồn rười rượi vậy!" Lâm Bình Bình kháng nghị, "Không có không khí."

"Hay là mình làm tấu nói đi?" Trương Hữu Nhạc đột phát ý tưởng.

Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

"Đùa cái gì vậy hả!" Đào Nhạc Nhạc khinh bỉ, "Anh thấy trong đám mình ai có tế bào hài hước cao cấp tới mức có thể đảm đương cái cấp bậc đó hả?

"Vậy đọc diễn cảm một bài thơ là được rồi!" Tổ trưởng Khương vỗ đùi cái bốp.

"Nghe qua liền thấy rất không thú vị á." Tiểu Mã thổ tào.

"Tôi thấy được lắm đó." Lưu Tiểu Niên cởm thấy trong tất cả hình thức biểu diễn, đây là một loại mình thích nhất! Bởi vì độ khó thấp á! Dù sao cũng không yêu cầu tiêu chuẩn cao, chỉ cần biết tiếng Trung là được, vừa có thể cảm nhận được niềm vui khi chuẩn bị, cũng sẽ không quá mất mặt! Quả thực là tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa!

Nương nương vừa mở kim khẩu, mọi người lập tức âm thầm chửi tục một câu, sau đó đều dối trá ca ngợi, đọc diễn cảm thơ ca này nọ vừa nghe qua liền thấy rất tuyệt vời rồi có được hay không! Không chỉ cao quý lãnh diễm mà còn không dung tục, đã vậy còn có thể biểu hiện ra cảm giác văn hóa! Tui có văn hóa tui kiêu ngạo, như vầy mới được kêu là trâu bò thứ thiệt á!

Đã giải quyết xong vấn đề thứ hai, vấn đề thứ ba lại nối gót theo sau, đó chính là đến tột cùng phải đọc diễn cảm mạng searchcái giề đây!

"Không thôi chúng ta tự viết một bài thơ đi?" Lâm Bình Bình đề nghị.

Đề nghị này nhận được sự tán thành của đa số mọi người! Thế là trong khoảng thời gian ngắn, phòng làm việc vang lên tiếng gõ bàn phím cộp cộp từ tứ phía, đặc biệt đằng đằng sát khí!

"... Kỳ thực ý của tôi là mọi người viết chung với nhau." Lâm Bình Bình 囧 mặt.

"Không được! Chúng ta phải chọn ra một bài hay nhất trong toàn bộ bản thảo!!" Tiểu Mã vô cùng nghiêm túc, "Phải có tinh thần cạnh tranh!"

"Tôi không viết thì hơn." Lưu Tiểu Niên chủ động bỏ cuộc, "Gần đây viết tiểu thuyết tình cảm quá nhiều, không nghĩ ra được câu chữ gì có khí phách cả!"

Nương nương không viết là tốt nhất! Nương nương chỉ cần làm giám khảo là đủ rồi! Tất cả mọi người gật đầu khen ngợi, bằng không hạng nhất là ai quả thực không cần nghĩ cũng biết!

Thật là không có tiết tháo mà!

Nửa tiếng sau, mỗi người đều cầm một tờ giấy in được cuộn tròn, vẻ mặt trang nghiêm.

"Ai tới trước?" Trương Đại Vệ hỏi.

"Em!" Đào Nhạc Nhạc dũng cảm giơ tay.

Khương Đại Vệ đồng ý, "Bắt đầu đi."

"Khụ khụ." Đào Nhạc Nhạc thanh giọng một chút, sau đó bắt đầu đọc bài thơ mà cơ tình bắn ra bốn phía, "Phấn hồng manh manh, pháp lực vô biên; nhất thống giang hồ, một tay che trời!"

...

Mọi người rơi vào một mảnh lặng im.

"Sao hả?" Đào Nhạc Nhạc hối thúc.

"... Không được tốt lắm." Tổ trưởng Khương xoắn xuýt mở miệng.

"Lẽ nào mọi người không cảm thấy rất có không khí giang hồ sao?" Đào Nhạc Nhạc loắng quắng giải thích, "Đến lúc đó chúng ta có thể mướn một cái băng ca, để tổ trưởng ngồi xếp bằng ở trển, mọi người khoác áo choàng cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa đọc, y như trong Thiên long bát bộ vậy á!"

Tui phắc! Mọi người thử bổ não ra cái cảnh kia, trong nháy mắt đã bị dính chưởng! Đào Nhạc Nhạc vốn còn định giải thích thêm vài câu nữa, kết quả đã bị tổ trưởng Khương trực tiếp quăng cho một cái tát xuống dưới gầm bàn, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc đình công.

"Tôi lên!" Trương Hữu Nhạc xung phong, sau đó dùng vẻ mặt vui sướиɠ đọc, "Sao kim sáng rực trên trời a, tựa như ánh mắt của Cố tổng, giống với mẹ hiền ——"

"Phụt!" Cậu ta còn chưa đọc xong thì Lưu Tiểu Niên đã phun một ngụm trà sữa ra ngoài.

Mọe nó nương nương đã bị hù cho ọc sữa rồi kìa! Mọi người chấn động cả ngừi, vội rút khăn giấy ra dâng lên bằng hai tay, đồng thời dùng ánh mắt kịt liệt khiển trách Trương Hữu Nhạc —— Nhà ngươi vậy mà lại dám mơ ước ánh mắt của lão đại?

Mặt của Trương Hữu Nhạc rất khổ bức, thật sự là tui chỉ đơn thuần muốn vỗ mông ngựa chút thôi mà!

"Tiếp theo." Tổ trưởng Khương chỉ vào Lâm Bình Bình.

"Vào một mùa đông ba năm trước, tôi được đến với tập thể ấm áp này." Tiểu Bạch Liên lập tức dùng chất giọng ấm áp bắt đầu đọc diễn cảm.

Hình như bài này có hơi đáng tin rồi đó? Tổ trưởng Khương cảm thấy rất vui mừng.

Ba phút sau, Lâm Bình Bình vẫn đang đọc, "Mùa hè hai năm trước, hoa sen trắng nở rộ trong hồ nước, tôi ngồi trong chòi nghỉ mát —— "

"Dừng!" Thật sự là tổ trưởng Khương đã nhịn không nổi nữa rồi, "Tại sao chỉ kể có mình chuyện của cậu vậy?" Chẳng lẽ không phải là nên đọc diễn cảm chuyện của cả tổ sao?!

"Tôi lại không biết chuyện của mấy người a." Vẻ mặt của Lâm Bình Bình rất vô tội.

"Cậu cũng không được!" Tổ trưởng Khương lãnh khốc vô tình.

Tiểu Bạch Liên không thể làm gì khác hơn là đau lòng khóc hụ hụ hụ một trận.

"Đã tới nước này rồi, chỉ có thể lấy bài của tôi thôi." Tổ trưởng Khương run rẩy mở cuộn giấy trong tay ra, "Phấn hồng —— "

"Khó nghe!"

"Xử bắn!"

"Không phù hợp!"

Phòng làm việc đồng loạt vang lên ba tiếng kháng nghị.

"Ông chỉ mới đọc hai chữ thôi, còn chưa đọc xong tên tổ nữa là!" Tổ trưởng Khương đập bàn đầy giận dữ.

"Vừa mới nghe hai chữ đã thấy không được rồi!" Đào Nhạc Nhạc khinh bỉ.

Thế là cậu đã bị tổ trưởng Khương đánh cho một trận.

Bởi vì thái độ của mọi người quá cứng rắn, thực sự không có cách nào điều tiết mâu thuẫn nội bộ, cho nên cuối cùng đành phải áp dụng phương pháp điều hòa —— Lạc Vi Nhã lên mạng search một bài thơ tiếng Anh để mọi người cùng đọc trong tiệc thường niên! Sở dĩ muốn chọn thi nhân nước ngoài, là bởi vì dù sao mọi người cũng không biết ai là ai, cho nên sẽ không tồn tại thích hay ghét, như vậy công bằng nhất!

Thế là trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người trong Phấn hồng manh manh bắt đầu nắm chặt thời gian tập luyện, bình thường sẽ hay lẩm bẩm trong miệng, y chang như trúng con mọe nó tà vậy đó, thậm chí còn dọa đến một vài đồng nghiệp phải vào trong miếu thỉnh bùa chú dán ngay ngoài cửa, chỉ cầu có thể trừ tà giữ bình an, đừng để bị yêu khí của Phấn hồng manh manh ám!

Sau khi về đến nhà, Lưu Tiểu Niên vừa nấu cơm, đồng thời trong miệng cũng không quên ngâm thơ tiếng Anh.

"Sao tự nhiên lại chăm chỉ vậy?" Cố tổng rất không hiểu.

"Đây là để chuẩn bị cho tiết mục của tiệc thường niên đó." Lưu Tiểu Niên vui rạo rực nhìn anh, "Tụi em định đọc diễn cảm bài thơ tiếng Anh 《 Hòa bình và bồ câu đưa thư 》, anh thấy thế nào?!"

Vừa nghe liền thấy nhàm chán muốn chết rồi á! Cố tổng cảm khái ở trong lòng, sau đó trong mắt lại mang theo tràn ngập chờ mong kít động nói, "Rất thú vị, anh thực sự chờ không được muốn coi ngay lập tức!"

Không sai, chuẩn men chính là phải hai mặt như vậy đó! Chỉ cần có thể dỗ vợ hài lòng, tiết tháo cái gì chỉ là mây bay! Cố tổng am hiểu sâu sắc!

Ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày công ty tổ chức tiệc thường niên.

Bình thường rất ít khi Lưu Tiểu Niên mặc tây trang, cho nên hôm nay lúc Cố tổng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm liền thấy vợ anh đang đứng trước gương thắt caravat, thoáng cái con mắt đều trợn hết cả lên!

Quá mềm quá manh quá mê người!

Thế là anh quyết đoán nhào tới đẩy ngã ai kia!

"Ây da anh làm gì đó!" Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, "Mau đứng dậy!"

"Rõ ràng là tại em mặc thành như vậy câu dẫn anh." Cố tổng rất vô sỉ trốn tránh trách nhiệm, sau đó cởi dây lưng của cậu ra.

"Chút nữa em còn phải biểu diễn đó!!!!" Lưu Tiểu Niên tuyệt vọng.

"Cũng đâu có nhảy múa gì." Cố Khải cố chấp lột qυầи ɭóŧ nhỏ của vợ xuống.

Lưu Tiểu Niên chỉ có thể khóc không ra nước mắt âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may tiệc thường niên được tổ chức vào buổi chiều á!

Mười phút sau, đệ đệ mang theo cặp mắt buồn ngủ mông lung đánh ngáp đi ngang qua, vô tình nhìn thoáng qua khe cửa, sau đó trong nháy mắt cậu liền thanh tỉnh!

Ứ ừm không đóng cửa phóng đãng nhất có được hay không! Đây là cái gia đình giề vại hả! Thiệt ác liệt! May mà bản tính của mình trong sáng, nhờ vậy mới có thể kiên trì bước trên lộ tuyến tiểu thanh tân không dao động được á!

Đệ đệ cảm khái hàng nghìn hàng vạn!

Gần đến tối, rốt cục dưới bài đọc diễn văn khí phách chảy nước của Cố tổng, tiệc thường niên của cả công ty đã bắt đầu rồi!

Địa điểm được chọn tại một nhà hàng cơm Tây cao cấp, tuy rằng các đồng nghiệp rất muốn bưng ly rượu mỉm cười xã giao trong khúc dương cầm của Mozart như trong tiểu thuyết có viết, nhưng đồ ăn thật sự rất ngon có được hay không! Lang thôn hổ yết đừng có quá thoải mái như vại chớ! Rượu đỏ này nọ nhất định phải chuốc say Cố tổng!

"Tôi uống không được thật mà." Cố tổng bán đứng chiến hữu đặc biệt vô sỉ, "Bowen đến đại diện cho ban lãnh đạo đi."

"Tôi?" Bạch Quyết liên tục xua tay, tới chừng về nhà sẽ phải quỳ bàn giặt đồ có được hay không! Cũng không phải chỉ có một mình cậu mới có vợ hén!

MC vừa thấy ban lãnh đạo gặp nạn, lập tức vô sỉ tuyên bố bắt đầu biểu diễn! Mọi người không thể làm gì khác hơn là tạm ngưng công cuộc xoát BOSS, dựa theo trình tự đi ra sau cánh gà!

Tuy rằng tiết mục cũng giống như năm ngoái, đơn giản chỉ là hợp ca nhảy múa và đóng kịch, nhưng mà bởi vì đều là người quen, cho nên mọi người vô cùng thích thú! Nhất là tổ trò chơi 'Sư huynh muốn cùng trộm đồ ăn với em' biểu diễn 《 Sư huynh đốn củi 》 càng chiếm được tiếng hoan hô rần trời của cả khán đài!

"Tiết mục tiếp sau Sư huynh đốn củi, tổ trò chơi Trái tim thủy tinh phấn hồng manh manh sẽ mang đến màn biểu diễn đọc diễn cảm thơ tiếng Anh cho mọi người... Ặc, P—— ặc, nhiệt liệt vỗ tay!" MC là một nhân viên đức cao vọng trọng đã về hưu của công ty, trình độ tiếng Anh cơ bản là số âm, thật sự là đọc không được đâu á!

Không biết đọc thì dứt khoát khỏi đọc luôn đi! P cái gì mà P! Phấn hồng manh manh một bên gào thét ở trong lòng, một bên cười tươi như hoa xếp thành hàng lên sân khấu.

Ấy dà vợ thiệt manh! Cố tổng có hơi hơi mê trai.

Không thể không nói, mỗi một người trong tổ trò chơi đều đặc biệt coi trọng lần biểu diễn này, cho nên cả bọn đều đọc đặc biệt lưu loát! Một BUG cũng không có! Giằng co hết ba phút, cả bọn thành công khiến cho mấy đồng nghiệp đang HIGH máu gà tột độ biến thành buồn ngủ —— vốn đã uống rượu được nửa buổi, hơn nữa còn bị tiếng Anh thôi miên, quả thực không khác gì hát ru cả.

Sau khi kết thúc câu thơ đọc diễn cảm cuối cùng, tất cả mọi người đều đang ngáp dài, cứ tưởng là sẽ còn một đoạn tiếp theo nữa! Toàn trường con mọe nó chỉ có một mình Cố tổng vỗ tay, điều này khiến cho Phấn hồng manh manh cảm thấy vừa có mặt mũi lại vừa mất mặt, tâm tình đặc biệt phức tạp!

MC quyết đoán ra lệnh đổi khúc dương cầm thành nhạc rock! Điên cuồng rock một phen!

Đậu xanh rau má đột nhiên âm thanh lại biến lớn rồi! Tất cả mọi người bị chấn động đến mức cúc hoa căng thẳng, trợn mắt lên liền thấy Cố tổng đang vỗ tay một mình! Thế là trong nháy mắt chân chó hùa theo, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay rào rào như nước, gần như che kín cả phòng. Đương nhiên chỉ vỗ tay không thì còn xa mới đủ, còn phải phối hợp với chuyện hô to 'Một lần nữa' điên cuồng mới có thể làm nổi bật tính chân thật được! Phấn hồng manh manh đều lệ nóng doanh tròng biểu thị cự tuyệt, mọe nó loại tiết mục đau trứng này, nếu mà thêm một lần nữa tuyệt đối sẽ hư thận có được hay không!

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của vợ, Cố tổng cười đến đau dạ dày.

Tốt xấu gì cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ hả... Bạch Quyết đỡ trán.

Bởi vì ca ca yêu dấu và tài xế của công ty đều uống rượu, cho nên sau khi tiệc thường niên kết thúc, đệ đệ đúng giờ lái xe tới đón anh trai chị dâu.

"Anh em say rồi hả?" Cố Hi hỏi.

"Có hơi mơ màng." Lưu Tiểu Niên thắt dây an toàn cho Cố Khải, "Ngồi yên."

"Anh... ngồi rất yên!" Cố tổng ngồi phịch xuống ngã chổng vó lên.

"Đã nói anh uống ít rượu thôi mà." Lưu Tiểu Niên xoa xoa mặt cho anh.

Cố Khải say lờ đờ mờ mịt ôm lấy vợ, "Anh yêu em."

"... Có cần em tránh mặt chút không?" Đệ đệ 囧, cởm thấy hình như anh cậu có chút hold không được rồi.

"Nhanh đưa anh về nhà!" Ca ca rất nghiêm túc, "Anh muốn làm!"

Mặt Lưu Tiểu Niên đỏ tới mang tai.

Biết cái gì gọi là hàm súc không hả! Đệ đệ vừa lái xe vừa gào thét ở trong lòng!

"Làm một... chuyện!" Ca ca vẫn đang lải nhải.

"Được rồi, đừng nói nữa." Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, ôm anh vào trong dỗ, "Ngủ ngoan đi."

"Ừ." Cố tổng ôm lấy eo nhỏ của vợ, cảm thấy đặc biệt mỹ mãn.

Loại cởm giác xuyên qua phim ngôn tình này... Đệ đệ cảm khái hàng nghìn hàng vạn.

Xe ô tô màu trắng quẹo lên đường cao tốc, từ từ dung nhập vào vô số ánh đèn xe.

Trong một thành phố lớn như vậy, mỗi một giây, mỗi một góc, đều có tình yêu đang nhẹ nhàng nảy mầm.

Bạn đã tìm thấy, người yêu dấu của mình chưa?

__TOÀN VĂN HOÀN__