Bạch Lâm Lâm giơ tay nhập mã vào biệt thự mà cô từng thiết kế với Chu Tử Hàm, ngay sau đó, màn hình của máy mật khẩu điện tử nhấp nháy màu đỏ và xuất hiện một dấu gạch chéo lớn cho biết mật khẩu bị sai.
Cô mím chặt môi, trong mắt hiện lên dấu vết tổn thương, giống như không muốn tin vị hôn phu, người đã yêu ba năm, thậm chí còn hứa hẹn cả tính mạng của mình, lại thực sự vô tình như vậy.
Giơ tay nhập lại, lỗi, nhập, lỗi. . .
Bạch Lâm Lâm trong lòng như có lửa đốt, cô nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên cúi xuống, nhặt chậu cây nhỏ do chính mình trồng ở lối vào biệt thự.
Rầm. . .
Khoảnh khắc chậu hoa đập vào cửa, nó đã vỡ tan thành từng mảnh, đất và mảnh gốm rơi khắp sàn, nó còn làm xước tay của Bạch Lâm Lâm.
Trên tay cô từng đợt đau nhói, nhưng không bằng nỗi đau xuyên thấu trong lòng.
Không chần chừ, cô ta tiếp tục nhấc một chậu hoa khác lên và tiếp tục đập phá.
"Ngươi điên rồi!" Một bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay Bạch Lâm Lâm, cô quay đầu lại, chính là Lãnh Dương với ánh mắt lo lắng cùng khuôn mặt tuấn tú.
"Lâm Lâm, cậu bị thương." Lãnh Thiên Thiên kêu lên.
"Thiên Thiên, mau đi lấy hộp thuốc trong xe." Lãnh Dương âm trầm nói, một tay đoạt lấy chậu hoa trong tay Bạch Lâm Lâm, ném đi.
"Vì một tên cặn bả có đáng như vậy không?" Nhìn sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Bạch Lâm Lâm, giọng điệu của hắn có chút đau khổ.
"Không liên quan đến anh." Bạch Lâm Lâm tránh đi ánh mắt Lãnh Dương, thản nhiên nói.
"Không liên quang! Em là nữ nhân của anh, làm sao không liên quang."
Bạch Lâm Lâm mất tự nhiên quay đầu đi, "Chỉ là ngoài ý muốn."
Ngay tại thời điểm hai người lâm vào bế tắc, trong nhà truyền đến một tiếng nói: "Ai?" cắt đứt Lãnh Dương đang muốn nói.
Giọng nói quen thuộc khiến Bạch Lâm Lâm sững sờ, và cánh cửa trước mặt cô mở ra cùng với giọng nói đó.
"Chị?" Bạch Lâm Lâm không thể tin được nhìn Bạch Nhu.
Lập tức, nàng tựa hồ đã hiểu ra tất cả, chính là tỷ tỷ của mình cùng vị hôn phu hợp lực đem nàng bán cho người khác, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.
Sau khi nhận ra điều này, cơ thể yếu ớt của Bạch Lâm Lâm đang trên bờ vực sụp đổ, may mắn thay, Lãnh Dương, người luôn chú ý đến cô, đã đỡ trợ cô.
Bạch Nhu nhìn một màn này, "Ha ha, ta nói, ngươi vì cái gì còn có gan trở về, thì ra mang theo một cái tình nhân."
Bạch Lâm Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng dùng tay trái giữ chặt cửa, kìm nén cảm xúc sắp bộc phát trong lòng, "Chị, Tử Hàm có ở nhà không?"
"Tử Hàm cũng là tên cô có thể gọi sao? Một chiếc giày hỏng có tư cách gì với Tử Hàm?"
Bạch Nhu nói xong cô ấy định đóng cửa lại, nhưng Lãnh Dương đã chặn nó bằng một tay và đẩy toàn bộ cánh cửa về phía trước, và ánh sáng rực rỡ tràn ngập toàn bộ phòng khách ngay lập tức.
"Cậu làm cái gì, xông vào nhà riêng, cẩn thận tôi kiện cậu." Bạch Nhu nghiêm mặt nói.
Lãnh Thiên Thiên cầm hộp thuốc trong tay, nhìn xuống Bạch Nhu với chiều cao 1,7 mét, "Đi đi, chó ngoan không cản đường."
Bạch Nhu sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vừa định nói thêm gì đó, liền nghe thấy một thanh âm, "Bạch Nhu, ai tới?"
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Bạch Lâm Lâm bất giác run lên, Lãnh Dương bên cạnh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của cô, nhìn cô bằng ánh mắt có chút đờ đẫn và bối rối.
Như được hành động của mình tiếp thêm dũng khí, Bạch Lâm Lâm tiến lên hai bước, "Chu Tử Hàm."
Chu Tử Hàm từ ghế sofa bước tới, và Bạch Lâm Lâm thấy Chu Tử Hàm lúc này trông xấu hổ như thế nào.
Khắp mặt đầy những vết bầm tím, dễ thấy nhất là vết sưng tấy cao bên má phải, tay trái bó bột và quấn băng quanh cổ, trông thật kinh khủng.
phốc...
Lãnh Thiên Thiên không thể nhịn được cười, cô biết anh trai mình đã dạy cho tên cặn bã này một bài học, nhưng cô không ngờ nó lại tàn nhẫn như vậy, đặc biệt là ở những nơi dễ thấy.
"Anh. . ." Bạch Lâm Lâm cũng kinh ngạc.
"Lâm Lâm, đã trở lại, có phải hay không. . . "
Chu Tử Hàm nhìn Bạch Lâm Lâm từ trên xuống dưới, nhìn thấy những vết bầm tím và vết hickey màu tím trên chiếc cổ trắng ngần của cô ấy, trong mắt hắn có sự thương hại nhưng nhiều hơn là hạnh phúc, như thể một sự kiện lớn nào đó cuối cùng đã được giải quyết.
Đột nhiên, hắn mở to hai mắt, "Là mầy."
Nhìn Lãnh Dương phía sau Bạch Lâm Lâm, nỗi sợ hãi và hận thù hội tụ trong mắt Chu Tử Hàm, hốc mắt hắn đỏ ngầu, chính người đàn ông này đã đánh hắn thành ra thế này, Chu Tử Hàm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn nhiều đau đớn như vậy.
Lãnh Dương nãy giờ vẫn im lặng nhìn ánh mắt ghen tị của hắn, đút hai tay vào túi quần, khóe miệng cười tà ác: "Làm sao, tao đánh chưa đủ, hay là muốn bị đánh nữa."
Lãnh Dương vừa nói vừa nhấc chân hướng Chu Tử Hàn bước một bước, Chu Tử Hàm theo bản năng lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy khắp người đau âm ỉ.
Bạch Lâm Lâm ngay lập tức hiểu vết thương của Chu Tử Hàm đến từ đâu, và sự bảo vệ của Lãnh Dương khiến cô cảm thấy ấm áp.
Chu Tử Hàm nhìn người đàn ông đi cùng Bạch Lâm Lâm, những vết thương trên người hắn ta nhắc nhở sự sỉ nhục mà hắn ta đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, thậm chí hắn ta còn nhìn Bạch Lâm Lâm với một chút hận thù trong mắt.
"Bạch Lâm Lâm, làm sao, tình nhân không thể thỏa mãn cô sao? Cho nên cô mới muốn trở về với tôi."
Bạch Lâm Lâm kìm nén nắm chặt tay, vết thương còn chưa kịp băng bó đã bị móng tay của cô làm bị thương thêm, máu chảy xuống tay, nhỏ xuống tấm thảm trắng tinh.
"Chu Tử Hàm, anh không có cái gì cùng tôi giải thích sao?"
"Giải thích, giải thích cái gì, cô cũng nên giải thích cho tôi rõ ràng, cô dẫn nam nhân khác đi gặp vị hôn phu của mình là có ý gì?"
Chu Tử Hàm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Dương đôi mắt hắn đầy ghen tị.
"Tử Hàm, anh còn cần giải thích sao? Bạch Lâm Lâm có lẽ đã sớm bí mật liên lạc với người đàn ông này." Bạch Nhu cũng đổ thêm dầu vào lửa.
"Quả nhiên cô là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ bẩm sinh. Cô đã ở bên tôi ba năm, mỗi lần nắm tay đều có vẻ ngượng ngùng. Cô trong sáng như vậy, hóa ra cô chê tôi không đủ."
Chu Tử Hàm hùng hổ nói, nhưng nhìn Bạch Lâm Lâm, hắn ta không biết người của mình gửi, có làm người kia hài lòng không.
Lãnh Thiên Thiên, ở phía sau cô, sững sờ nhìn Chu Tử Hàm và Bạch Nhu, không khỏi lẩm bẩm một mình: "Một gã đàn ông đê tiện và một ả đàn bà lẳиɠ ɭơ đúng là trời sinh một cặp."
Bạch Lâm Lâm bị câu nói của Chu Tử Hàm làm cho run lên vì tức giận, cô giơ tay muốn tát tên cặn bã này nhưng lại bị ngăn lại giữa chừng.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dương lộ ra vẻ không tán thành, "Trên tay em còn có vết thương."
Suýt chút nữa bị một người phụ nữ đánh khiến sắc mặt Chu Tử Hàm có chút khó coi, nhìn thấy Bạch Lâm Lâm bị Lãnh Dương ngăn lại, Chu Tử Hàm tức giận chế nhạo Lãnh Dương, "Mầy muốn mang lại đôi giày cũ nát này, tao cũng mặc kệ."hàng đã sử dụng."
Khuôn mặt của Bạch Lâm Lâm trở nên tái nhợt khi nghe hắn nói, và toàn thân cô run rẩy, như thể cô sắp ngất đi trong khoảnh khắc tiếp theo.
Ôm Bạch Lâm Lâm vào lòng, Lãnh Dương nheo mắt, Âm trầm nhìn Chu Tử Hàm nên giơ chân đá Chu Tử Hàm với tốc độ cực nhanh.
Phanh...