Chương 2: Thái Tử Gia

Chu Tổng và Lý Tổng nâng Bạch Lâm Lâm đứng dậy và rời khỏi phòng.

Để không thu hút sự chú ý của người khác, họ quyết định đi thang bộ, nhưng họ không ngờ rằng họ vừa rời khỏi phòng và chưa đi được một trăm mét thì đυ.ng phải một người.

Thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

"Đi đứng kiểu gì vậy?"

Lãnh Dương vừa từ quân đội trở về liền bị đám bạn kéo đi uống rượu cả ngày, đầu đau kinh khủng, chỉ muốn đi toilet một chút, nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã bị đυ.ng phải, nhất thời tức giận gầm lên.

Cả Chu tổng và Lý Tổng mặt đều tái nhợt.

Người trước mặt là ai?

Lãnh Dương, đó là thái tử gia của Ngô Thành, cha hắn là Lãnh Hạo đã lấy con gái duy nhất của một ông trùm kinh doanh ở Ngô Thành làm vợ. Còn Lãnh Dương là con trai duy nhất của cuộc hôn nhân chính trị đó, từ nhỏ đã đi ngang ở Ngô Thành.

Về sau, bởi vì hắn rất biết gây sự, Lãnh Hạo đã bắt hắn gia nhập quân đội, nếu không hắn bây giờ đã trở thành bá chủ của Ngô Thành.

Ngay cả khi vị đại gia này gia nhập quân ngủ và thỉnh thoảng trở về thăm người thân, hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ kiêng kỵ hắn sợ gặp phải vị đại gia khó chơi này.

"Lãnh thiếu, thực xin lỗi, chúng tôi không nhìn thấy anh, bạn của tôi say rượu, thật xin lỗi."

Chu tổng nhanh chóng xin lỗi, giọng điệu thận trọng, Lý tổng gật đầu rồi cúi đầu, Lãnh Dương nhìn bộ dạng khúm núm của bọn họ, Lãnh Dương chán ghét lên tiếng.

"cút!"

Lãnh Dương xoa xoa cái trán đau nhức, đang định đi xuống lầu, đột nhiên ngửi thấy cái gì, liền quay đầu lại nhìn người bọn họ đang đỡ.

Bạch Lâm Lâm đang cúi đầu, mái tóc dài đến eo che khuất khuôn mặt, lúc này cô đang được Chu tổng và Lý Tổng đỡ, trông cô giống như đang thực sự say, nhưng người say làm sao không có mùi rượu?

Thấy hắn đi rồi, Chu tổng và Lý tổng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đở Bạch Lâm Lâm rời đi.

"Chậm đã."

Lúc này, thanh âm của Lãnh Dương lại từ phía trước truyền đến, Lãnh Dương đã đi tới bậc thang rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng, kêu lên ngăn cản hai người bọn họ.

Trái tim của hai người họ ngay lập tức dâng lên đến cổ họng.

"Lãnh thiếu, sao vậy, làm sao vậy?"

Trán Chu tổng đã rịn mồ hôi, ngay cả bàn tay đang đỡ Bạch Lâm Lâm cũng bắt đầu run lên, Lý Tổng thoạt nhìn vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt đã tái nhợt và đang cố tươi cười.

Lãnh Dương khép hờ đôi mắt, lại đi trở về, vừa tới gần, hai người đều không nhịn được nuốt nước miếng, tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Lãnh Dương không nói, mà là đến gần Bạch Lâm Lâm đang bất tỉnh ngửi ngửi, đây chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến hai người trong nháy mắt mặt tái nhợt.

"Lãnh thiếu, bằng hữu tôi thật là say rượu."

Gần như vô thức, họ kéo Bạch Lâm Lâm ra xa.

"Uống quá nhiều sao?"

Lãnh Dương dựa vào tường, dùng ánh mắt sắt bén nhìn lên nhìn xuống Chu tổng và Lý tổng, trên môi nở một nụ cười châm chọc.

"Uống nhiều quá? Tôi làm sao không có ngửi thấy mùi rượu? Ngược lại là ngửi thấy mùi của etanol?"

Những lời này vừa nói ra, Chu tổng càng đổ mồ hôi nhiều hơn, người bắt đầu run rẩy, chân Lý tổng như nhũn ra, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Cười lạnh một tiếng, Lãnh Dương từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa, khói mù bao phủ xung quanh, lại phát ra âm thanh lãnh đạm.

"Các người hẳn là hiểu rõ quy tắc của Vương Miện đi? Sau này nếu còn muốn đến đây, vậy thả người xuống, rồi cút đi."

Âm thanh không lớn, nhưng đủ để bọn họ nghe rõ.

Họ thực sự muốn lấy tiền của Chu Tử Hàm, nhưng việc đầu tiên là họ phải có mạng để dùng! Bất kể hôm nay họ gặp ai, họ vẫn có thể tìm cách đưa Bạch Lâm Lâm ra ngoài, nhưng họ lại gặp phải Lãnh Dương!

Lãnh Dương không chỉ là chủ nhân của Ngô Thành, mà còn là chủ nhân của "Vương Miện" này, hội quán này là tài sản của Lãnh gia, và Lãnh Hạo đã cho tiền để Lãnh Dương mở ra chơi đùa.

Phải nói rằng Lãnh Dương này cũng là một thiên tài kinh doanh, hắn đã mở câu lạc bộ này ở tuổi mười tám, chỉ trong vài năm, hắn đã đưa "Vương Miện" trở thành câu lạc bộ lớn nhất Ngô Thành.

Bất quá Lãnh Dương cũng đối Vương Miện đặt ra quy tắc, chỉ cần ở chỗ này chơi, nhất định phải tự nguyện, nếu như có người dám dùng những thủ đoạn dơ bẩn để bức hϊếp ở đây, Vương Miện nhất định sẽ không nương tay.

Hai người gần như không chút nghĩ ngợi, bỏ lại Bạch Lâm Lâm phía sau, xoay người bỏ chạy.

Bạch Lâm Lâm mất đi điểm tựa, và cơ thể cô ấy ngã xuống đất như một vũng bùn.

Lãnh Dương nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vươn tay ôm eo cô.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ trong nháy mắt dựa vào l*иg ngực cường tráng của hắn, hơi thở hổn hển yếu ớt xuyên qua lớp áo truyền vào da thịt, nóng bỏng và quyến rũ.

Dưới ảnh hưởng của rượu, Lãnh Dương bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một đoàng lửa nóng lập tức đốt lên, khiến toàn thân Lãnh Dương bốc cháy.

Lãnh Dương nhíu mày càng chặt.

Có vẻ như đã đến lúc tìm một người phụ nữ.

Khi Bạch Lâm Lâm ngã xuống, mái tóc dài của cô ấy xõa sang một bên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Lãnh Dương một tay đỡ Bạch Lâm Lâm, tay kia bấm điện thoại, vừa vặn quay đầu nhìn lại, nhưng là vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, Lãnh Dương lập tức mở to hai mắt.

Là nàng?

Trong lòng chấn động như thủy triều, cơ hồ nhấn chìm lý trí của hắn.

"Lãnh thiếu, có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại được kết nối, Lãnh Dương tầm mắt bị kéo ngược thời gian. hắn vô thức cúp điện thoại, tắt máy ngay lập tức, sau đó ôm lấy Bạch Lâm Lâm.

Hắn ôm cô và chạy về phía dãy phòng của mình một cách kỳ lạ.

Ôm Bạch Lâm Lâm trong tay, Lãnh Dương một hơi chạy vào phòng của mình, đóng và khóa cửa lại, và đặt Bạch Lâm Lâm lên chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Tấm ga trải giường màu trắng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch và nhợt nhạt của Bạch Lâm Lâm, trái tim của Lãnh Dương dường như bị người khác xiếc chặt, và hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn nhanh chóng nhấc điện thoại và gọi cho em gái mình là Lãnh Thiên Thiên.

"Mang theo thuốc và dụng cụ ý tế của em đến Vương Miện ngay lập tức."

Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Thiên Thiên đang chuẩn bị giải phẫu, nghe được lời nói của Lãnh Dương, vừa định nói mình không rảnh, lại không ngờ đầu dây bên kia đã cúp máy.

Lãnh Dương hiếm khi nói chuyện với cô bằng giọng điệu gấp gáp và nóng nảy như vậy, trừ phi có chuyện khẩn cấp.

Lãnh Thiên Thiên nhíu mày nhìn điện thoại, thật sự không hiểu anh trai mình bị làm sao lại gấp gáp gọi cô đến như vậy. Sau khi vội vã sắp xếp ca mổ, cô thay quần áo và đi đến Vương Miện với hộp thuốc.

Sau khi Lãnh Dương cúp điện thoại, trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương, ngược lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Tại sao lại là nàng?

Khi đến đây, quần áo của Bạch Lâm Lâm bị ướt vì mưa, và do nhiệt độ cơ thể của cô, một số nơi đã bắt đầu khô, mặc dù vậy, mặc quần áo ướt vẫn rất có hại cho sức khỏe.

Lãnh Dương do dự một hồi, cuối cùng quyết định giúp cô cởϊ qυầи áo ướt trước, ngồi xổm bên giường đưa tay cởi cúc áo của Bạch Lâm Lân, nhưng tay càng lúc càng run, hô hấp trở nên gấp gáp. Hơi thở cũng trở nên dòn dập.