Chương 1498

Ở sân bay, Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng bước qua lối đi, cô lập tức mở điện thoại, kiểm tra thông tin trong nước đã nhận được, cô nghĩ định vị của Phong Dạ Minh, cấp dưới của anh chắc chắn sẽ gửi tới cho cô ngay khi cô xuống may bay.

Có điều, khi Dạ Nghiên Tịch mở máy ra thì phát hiện không hề có thông tin định vị của anh.

Sao vậy? Dạ Nghiên Tịch lấy điện thoại gọi vào số của đội viên.

"Alo, chị dâu, chị tới nước B rồi sao?" Đầu bên kia vẫn nghe máy rất nhanh.

"Tôi tới rồi, sao không gửi định vị cho tôi." Dạ Nghiên Tịch hỏi.

"Chị dâu, định vị của đội trưởng biến mất rồi, địa điểm định vị cuối cùng là một con phố ở gần sân bay, cách đây sáu tiếng đồng hồ."

"Anh ấy xảy ra chuyện rồi sao?" Trái tim Dạ Nghiên Tịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Hiện tại chúng tôi cũng không rõ đội trưởng đã xảy ra chuyện gì, có điều, đội trưởng nhất định sẽ tới con phố mà A Quyền xảy ra chuyện."

"Gửi địa chỉ cho tôi." Dạ Nghiên Tịch không hề do dự yêu cầu.

"Chị dâu, chị cũng cẩn thận một chút, con phố đó là khu phố bạo lực."

"Tôi biết rồi, nếu như anh ấy liên hệ với mọi người, mọi người hãy lập tức báo ngay cho tôi biết." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền ngắt điện thoại, lúc này, một đứa nhóc da đen bất ngờ đυ.ng vào cô, Dạ Nghiên Tịch giơ tay đỡ nó, khi đứa nhóc chuẩn bị ngã ra, một nhân viên liền chạy tới: "Mau ra khỏi đây."

Dạ Nghiên Tịch hơi nhíu mày: "Đứa bé này sao vậy?"

"Tiểu thư, cô đừng bị bọn nó lừa, bọn nó chuyên lừa người nước ngoài, hôm nay có mấy người châu Á cũng bị trúng kế của bọn nó, hơn nữa mấy người này đều bị mất hành lý."

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cảm kích nhìn anh ta, khi cô chuẩn bị rời đi bỗng nhớ tới nhân viên này nói rằng đám trẻ này chuyên lừa người châu Á, lẽ nào anh cũng mắc lừa?

Dạ Nghiên Tịch liền lấy điện thoại, lục tìm anh của Phong Dạ Minh đưa cho người nhân viên đó: "Chào anh, đây là bạn tôi, anh ấy có phải cũng mất hành lí rồi không?"

Nhân viên đó liền lập tức nhận ra ngay người đàn ông cao lớn đẹp trai trong hình, do anh ấy từng ôm mấy đứa trẻ này một cách thân thiện, khiến anh ta nhớ rất rõ.

"Đúng, hành lý của anh này cũng mất rồi, chúng tôi không có cách nào tìm lại giúp anh ấy."

Tâm trạng lo lắng của Dạ Nghiên Tịch liền nhẹ nhõm hẳn, cô mỉm cười: "Cám ơn."

Sau khi cám ơn nhân viên này, cô còn cảm thấy buồn cười, không ngờ anh cũng có ngày sơ suất như vậy.

Chả trách cấp dưới của anh không thể định vị được vị trí của anh, xem ra điện thoại của anh đã bị đám nhóc này phá hoại rồi.

Tin nhắn của Dạ Nghiên Tịch vang lên, cô cầm lên xem là địa chỉ con phố nơi A Quyền biến mất, Dạ Nghiên Tịch liền bắt một chiếc taxi.

Lúc này, Phong Dạ Minh đã tới đây được sáu tiếng đồng hồ, có điều con phố này rất lớn, muốn tìm A Quyền mất tích là một chuyện không hề dễ dàng.

Lúc này Phong Dạ Minh đang ngồi ở một quán bar nhỏ hoạt động ban ngày để nghe ngóng tin tức.

Thông tin ở quán bar là mau lẹ nhất, có điều ban ngày khách không đông, Phong Dạ Minh cũng không nghe được tin gì có ích.

Nơi đây là khu phố bạo lực của quốc gia này, cũng không chỉ là nghĩa của từ ngữ mà là được đặt tên dựa trên những sự việc thực tế.

Lúc này, ba gã đàn ông nước ngoài đang ngồi uống rượu, nhìn thấy Phong Dạ Minh mấy lần nhìn về góc này, có người lạ xuất hiện ở đây, bọn họ rất nhạy bén, hơn nữa lại còn là một người châu Á, trong mắt bọn họ, người của những nước này đều vô cùng vô dụng.

Ba gã cũng đã uống khá nhiều rượu, hơn nữa lại quá nhàm chán khiến bọn chúng muốn tìm người để đùa giỡn, thật trùng hợp, Phong Dạ Minh trở thành mục tiêu của bọn chúng.

"Tiểu tử, từ đâu tới? Tới đây làm gì?" Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm vô cùng vô lễ gõ xuống bàn của anh, hỏi một cánh cợt nhả.

"Chỉ tới uống rượu thôi." Phong Dạ Minh trầm giọng trả lời.

"Mày không phải là cảnh sát đấy chứ!" Nói xong gã này lập tức thô bạo hất tung chén rượu trên bàn xuống đất.

Phong Dạ Minh vốn không muốn gây chuyện nhưng với tình hình hiện tại, cho dù anh muốn tránh một trận đánh đấm thì cũng không thể.

Anh đứng dậy, ba gã nước ngoài thấy anh ngồi còn tưởng anh dễ ức hϊếp, nhưng tới khi anh đứng lên, vóc dáng khỏe mạnh, săn chắc cao một mét tám lăm của anh áp đảo hẳn mấy gã béo lùn tẹ.

Dưới lớp áo bó sát người, tám múi cơ của Phong Dạ Minh vô cùng bắt mắt, huồng hồ ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng sắc lạnh càng khiến anh trở nên không dễ đắc tội.

Nhưng cho dù là người không thể đắc tội thì ba gã kia cũng không dám tỏ ra sợ hãi, bọn chúng liền đứng thẳng lưng: "Đây là địa bàn của ông, cút."

Ánh mắt Phong Dạ Minh không hề thay đổi: "Không cút thì sao?"

"Mẹ kiếp, gần đây sao vậy? Cứ có người châu Á chạy tới đây gây sự, hai ngày trước mới xử lý một tên, hôm nay lại có một tên nữa."

Lời của gã này khiến Phong Dạ Minh lập tức túm lấy cổ áo gã, kéo cơ thể hơn chín mươi cân của gã tới trước mặt anh, ánh mắt sắc lạnh như băng, quát: "Người châu Á đó ở đâu?"

Hành vi của Phong Da Minh khiến mấy gã đàn ông bên cạnh đứng phắt dậy, chuẩn bị bao vây lại.

Gã đàn ông bên cạnh lớn tiếng quát tháo, chuẩn bị rút vũ khí dưới áo ra, Phong Dạ Minh biết người ở đây được phép mang theo sung, anh lập tức ra tay trước, cầm lấy một chai rượu trên bàn đập thẳng vào gã này, khiến gã vớ đầu chảy máu, kêu lên thảm thiết.

Phong Dạ Minh túm chặt lấy gã, tiếp tục nghiến răng hỏi: "Người đàn ông đó ở đâu, nói mau."

Gã kia lập tức sợ hãi lắp bắp: "Tao... tao không biết, hắn vị Dã Lang bắt đi rồi."

"Dã Lang là ai?" Phong Dạ Minh lại hỏi, lúc này một gã đàn ông đứng gần liền tranh thủ cơ hội, chuẩn bị rút súng ra bắn, ánh mắt Phong Dạ Minh khẽ đảo qua, tay gã run rẩy, Phong Dạ Minh giữ chặt gã đàn ông này nhưng đồng thời cũng nhanh chóng tung chân đá khẩu súng kia lên không trung, anh xoay người bắt lấy, nắm chắt khẩu súng trong tay, nhằm thẳng gã trước mặt: "Nói, Dã Lang là ai?"

"Anh tới con phố này, tới Dã Lang là ai cũng không biết? Hắn là bá chủ đường phố ở đây, vô cùng có thế lực, chàng trai trẻ à, anh không đắc tội được đâu." Ông chủ quán bar vừa bình tĩnh lau bàn vừa trả lời anh.

Phong Dạ Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: "Người châu Á đó còn sống hay đã chết?"

"Tôi không rõ nữa, nghe nói anh ta bắn chết mấy thuộc hạ của Dã Lang, vô cùng hung tàn, Dã Lang liền bắt anh ta, gϊếŧ hay không thì chúng tôi không rõ."

"Không gϊếŧ... không... gϊếŧ, Dã Lang nói để lại anh ta cho thú cưng ăn."

"Thú cưng của hắn?" Phong Dạ Minh nghiến răng hỏi.

"Một con... một con báo săn... khụ..."

Gân xanh trên trán Phong Dạ Minh thoáng ẩn thoáng hiện vì câu nói này, anh nghiến chặt răng: "Dã Lang ở đâu!"

"Nhà của hắn ở cuối con phố này, là trong trang viên mới xây! Hắn có tiền có thể lực... nuôi một đám tay sai...." Người đàn ông này khi trán bị dí súng, liền khϊếp đảm khai ra toàn bộ.

Phong Dạ Minh nghiến răng, lấy tay đẩy gã ta ra xa sau đó bước về phía cửa quán bar.

Mấy kẻ kia liền thở phào, cũng may giữ được tính mạng, chỉ bị mất một khẩu súng.

"Bọn mày cũng ngu thật, không nhìn xem hắn là ai đã đắc tội, mười đứa như bọn mày cũng không đủ cho hắn đánh."

"Mẹ kiếp, hắn còn dám tới tìm Dã Lang, bây giờ tao sẽ báo với Dã Lang để Dã Lang tới bắt hắn về cho báo xé xác."

"Đúng, lại còn giành được một công trước mặt Dã Lang."

Ba gã đàn ông đó lập tức hùng hổ ra khỏi cửa.

Một chiếc taxi dừng ở góc phố cách con phố này chừng vài ngàn mét, người đàn ông lái xe sống chết không dám tiến thêm, Dạ Nghiên Tịch thấy anh ta sợ hãi lại gần con phố này như vậy cô cũng không làm khó anh ta.

Cô trả tiền: "Không cần trả lại, nhưng cho tôi mượn cái này."

Nói xong Dạ Nghiên Tịch liền cầm chiếc mũ rộng vành anh ta để bên cửa sổ rồi bước xuống xe, tài xế taxi này nhìn thấy tiền liền đồng ý ngay.

Dạ Nghiên Tịch bước xuống xe, buộc mái tóc dài lên dùng mũ rộng vành che đi, cô nhìn về phía con phố, dáng người cao ráo thanh tú mang phong thái gọn gàng, mạnh mẽ.

Ánh mắt cô sắc bén liếc nhìn phong cảnh hai bên đường, con phố này khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, có rất nhiều đôi mắt đang trộm nhìn cô từ sau rèm cửa, nhưng đều chỉ là hiếu kỳ.

Dạ Nghiên Tịch nghĩ thầm, điện thoại của Phong Dạ Minh bị mất, anh chắc chắn đã đi thẳng tới đây, cũng không biết bây giờ anh ở đâu.

Con phố này không ngắn, cả con phố kéo dài rất xa như thế không có đầu cuối, hai bên phố rác chất đống, còn có rất nhiều người vô gia cư đang lục tìm thức ăn bên cạnh thùng rác, Dạ Nghiên Tịch bước tới, liền đưa tay bịt miệng theo phản xạ.

Phong Dạ Minh bước ra khỏi quán bar chưa tới hai phút, ba tên lưu manh trong quán bar đã gọi điện thông báo cho thuộc hạ của Dã Lang, nói có người cướp giật trên phố, thuộc hạ của Dã Lang nghe xong liền lập tức phái người tới đây.