Chương 7: Thịnh Vãn Hâm

Thịnh Tuyển Ninh bên này còn đang đánh giá Giang Chính Hình, mà Giang Chính Hình lại cũng không thèm cho cậu một ánh mắt.

Nói đây là một hôn lễ, không bằng nói đây là một bữa tiệc xã giao trong giới thượng lưu. Hôn lễ có một phần được làm tinh giản, không tuyên thệ, cũng không có hôn môi, bọn họ chỉ đơn giản là trao nhẫn. Toàn bộ hành trình từ trên xuống dưới, cũng vẫn chưa cho cậu cái ánh mắt nào luôn.

Sau khi hoàn thành quá trình kết hôn đơn giản không thể đơn giản hơn, Giang Chính Hình liền cùng khách hứa chào hỏi lẫn nhau, Thịnh Tuyển Ninh cũng bị Thịnh phu nhân đưa tới chỗ tương đối an tĩnh ngồi ngốc một chỗ.

Thịnh phu nhân nhìn đáng vẻ ngoan ngoãn tùy tiện bị người sắp đặt của cậu, không hỏi nói nhỏ: “Ngươi khiến ta vừa lòng ngoài dự kiến đấy!”

Thịnh Tuyển Ninh nhanh miệng đáp lại bà: “Vậy thì tốt, bác.”

“An tĩnh đợi ở đây đi, đừng đi quấy rầy hắn.”, Thịnh phu nhân đem Thịnh Tuyển Ninh dặn kỹ, “Buổi hôn lễ này thực chất mang tới lợi ích khổng lồ mà người không dám tượng tượng nổi đâu, nên cậu biết thân biết phận cho tôi.”

Thịnh Tuyển Ninh nghe vậy thì cũng an ổn ngồi ở đại sảnh, champagne cùng điểm tâm cũng đủ để cậu gϊếŧ thời gian rồi.

Cậu ăn tới vui vẻ, đột nhiên không kịp đề phòng mà có một cánh tay để nên vai cậu. Thanh âm ôn hòa lễ độ vang lên sau lưng: “Thịnh Tuyển Ninh ?”.

Thịnh Tuyển Ninh nhanh chóng liếʍ sạch khóe miệng, nở nụ cười tiêu chuẩn.

Hóa là là một người đàn ông trên mặt mang một gọng kính, trên thân là tây trang mà khuôn mặt so với Thịnh Tuyển Ninh có vài phần giống nhau. Thịnh Tuyển Ninh lơ đãng hạ lông mày, không phải như hắn tưởng đi?

Người này là….

“Tôi là Thịnh Vãn Hâm.”Người đàn ông lên tiếng giới thiệu.

Thật đúng à, Thịnh Tuyển Ninh lặng lẽ nuốt nước bọt.

Đây là có ý gì chứ? Thịnh Vãn Hâm cư nhiên tham gia hôn lễ của cậu.

Không phải nói Thịnh Vãn Hâm cùng với Giang Chính Hình đυ.ng mặt nhau sẽ có chuyện sao?

Thịnh Tuyển Ninh cũng chỉ thoáng tự hỏi liền nháy mắt nở nụ cười: “ Hóa ra là Thịnh thiếu nha, cậu đây là đi lạc sao? Tôi mang cậu đi ra ngoài nhé?”

Thịnh Vãn Hâm vẫn còn để cánh tay trên vai cậu, một chút cũng không có ý thu lại ý tứ nói: “Không cần tiểu bảo bói, tôi sợ cậu sẽ lạc trước.”

Tiểu bảo bối… Thịnh Tuyển Ninh nổi lên một tầng da gà da vịt.

Cậu định đem cánh tay của Thịnh Vãn Hâm gạt xuống, lại bị đối phương nói một câu mà ngơ rồi. Nghĩ đến đối phương là Thịnh Vãn Hâm, cậu lieenff có chút vi diệu.

Tựa như cảm thấy có người đang tiến tới chỗ này, Thịnh Vãn Hâm lại cnagf thêm thân mật mà tiến tới gần cậu: “ Đừng như vậy mà, cậu sao lại xa lạ với tôi vậy, tôi thật sự tò mò, Giang Chính Hình thật sự là đối với cậu nhất kiến chung tình sao? Hắn là người…”

“Anh đây là làm gì?” Cửa truyền tới tiếng của Giang Chính Hình, nghe sao giống giọng điệu bắt gian thế nhỉ.

Thịnh Tuyển Ninh vội vàng đem cái tay cảu Thịnh Vãn Hâm ném ra, không đợi cậu giải thích câu nào, Giang Chính Hình liền tiếp tục mang cái giọng uy hϊếp nói: “Thịnh Vãn Hâm!”

Thịnh Vãn Hâm có chút nghiền ngẫm mà cười một cái, hướng về phía Giang Chính Hình nói: “Chú ý bối phận hiện tại của chúng ta nha, tôi hiện tại tính ra cũng là anh rể của cậu đấy.”

Giang Chính Hình như cũ vẫn chưa thèm nhìn qua mặt của Thịnh Tuyển Ninh.

Một đen một trắng, hai người không gần không xa nhưng như cách cả một khoảng trời vậy.

Giữa đại sảnh, Thịnh Tuyển Ninh cô độc đứng một chỗ. Một hồi lâu, cậu cúi đầu cắn miếng bánh ngọt trên tay, trong đầu liền chạy qua một quyển cẩu huyết hào môn dường như đang dến đoạn cao trào vậy.

Không biết nghĩ tới cái gì, Thịnh Tuyển Ninh phải nỗ lực lắm mới kiềm chế được không cười ra tiếng.

Cách đó không xa, Giang Chính Hình cùng với Thịnh Vãn Hâm đứng cùng nhau, Thịnh Vãn Hâm so ra còn cao hơn Giang Chính Hình một chút.

Nhìn sao cũng ra gian tình là thế nào nhỉ, Thịnh Tuyển Ninh bày tỏ dưa này không ăn thì phí.

Hai người kia thật là, chắc chắn là có gian tình.