*Chương này có tình tiết Thụ x Thụ ( Tống Phù Liên dùng tay giúp Triệu Ngộ, có hôn môi), cân nhắc trước khi đọc*
Bên kia, Tống Phù Liên đã ôm Triệu Ngộ đi khám xong, vết máu đáng sợ giữa hai chân cậu là do bên trong âʍ đa͙σ bị tổn thương, thai nhi bị kí©h thí©ɧ, không đáng ngại, nhưng nếu cậu bị cây gậy mát xa to như cánh tay kia đút vào thì thai nhi khó được bình an.
Tống Phù Liên cầm thuốc, ôm cậu vào chung cư của mình, Triệu Ngộ bị hoảng sợ, trước đó còn uống phải rượu pha thuốc, gương mặt cậu mất máu trắng toát, chỉ còn miệng là đỏ ửng bất thường, Tống Phù Liên lấy nhiệt kế đo thử, cậu hơi sốt.
Tống Phù Liên ngồi bắt chéo chân trên giường, lưng tựa vào tủ đầu giường, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, y nhìn gương mặt nhỏ yếu ớt của Triệu Ngộ, y thò tay qua chọc vài cái, lặng lẽ đánh giá mặt mày và đôi mắt của Omega nhỏ kia.
Khi Tống Phù Liên châm điếu thuốc thứ hai, y mới hoàn hồn nhớ ra rằng hút thuốc bên cạnh một bệnh nhân rất thất đức, liền muốn đi đến mở cửa sổ cho thông gió, ai ngờ gió thổi một cái, gò má Triệu Ngộ đỏ lên, miệng há ra như cá chết đuối.
Thấy vậy, Tống Phù Liên thầm chửi thề, đây rõ ràng không phải sốt mà là di chứng của thuốc mà Phó Châu Tế ép cậu uống.
Lúc này, Triệu Ngộ mở mắt, đôi mắt ướŧ áŧ khiến người ta mất trí, gương mặt diễm lệ như hoa đào, xuân tình lồ lộ khiến lòng của một Omega như Tống Phù Liên cũng phải ngứa.
Triệu Ngộ thấy Tống Phù Liên thì giãy giụa muốn nắm tay y, cậu không tỉnh táo, tuy bên trong lỗ nhỏ nóng rát nhưng lại ngứa ngáy kì lạ, khoang sinh sản chứa đầy nước, chảy ra từng luồng.
Tay phải Tống Phù Liên cầm điếu thuốc, bị Triệu Ngộ nhẹ nhàng giữ lấy, tia lửa nhỏ bé từ tàn thuốc làm bỏng tay cậu, khiến cậu co rúm lại một cái, nhưng vẫn bám lấy cánh tay Tống Phù Liên như một sợi dây leo mềm dẻo.
Tống Phù Liên nhấp miệng, tùy ý dụi tắt điếu thuốc rồi ném sang một bên, theo động tác của Triệu Ngộ mà cúi người, khiến hai tay cậu ôm lấy cổ của chính mình.
“Cẩn thận bảo bối nhỏ trong bụng em.” Tống Phù Liên đành chấp nhận mà thở dài.
Y ôm thân trên của Triệu Ngộ vào ngực, thực ra mà nói là Triệu Ngộ tự mình làm nũng rồi bò vào ngực y.
Omega nhỏ bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn khép hờ đôi mắt, miệng nhỏ như quả anh đào ướt nước, cậu không tự giác mà tới gần tuyến thể trên cổ Tống Phù Liên, đầu lưỡi non mềm thò ra mà liếʍ.
Tuyến thể của Omega có thể trấn an đồng loại, cả người Tống Phù Liên run lên, hơi thở của Triệu Ngộ ẩm ướt, như nụ hoa bò lên cổ y.
“Tổ tông.”
Một bàn tay của Tống Phù Liên ôm lấy Omega nhỏ đang quấn lên người y, một tay khác thò xuống qυầи ɭóŧ của Triệu Ngộ.
Ướt đẫm, một mảnh vải nhỏ màu trắng bị dịch nhầy của Omega động dục tẩm ướt hoàn toàn, cách một lớp vải mỏng là có thể thấy hình dáng nữ huyệt của cậu, âʍ ѵậŧ nhô lên và môi âʍ ɦộ, bên trong huyệt toàn là nước, chạm tay vào là có thể kéo ra tơ da^ʍ trắng trắng.
Tống Phù Liên mặc ít quần áo, chỉ có chiếc áo sơ mi mà Chu Hủ mặc cho và quần dài vì vội vàng, qυầи ɭóŧ đã bị vứt ở khách sạn. Cả người Triệu Ngộ quấn lấy y, mông ngồi trên đùi y, ưm a mà ôm y kêu to.
Ai mà chịu nổi chứ…
Tống Phù Liên nghĩ, dù gì y cũng không thể.
Tống Phù Liên vỗ eo Triệu Ngộ, ý bảo cậu tiến tới, cái mông mật đào non mềm của cậu nhếch lên, ngồi vào lòng bàn tay của Tống Phù Liên.
Tính Triệu Ngộ lạnh lùng, bình thường luôn tự phụ, đa số lúc lên giường với Phó Châu Tế đều là bị cưỡиɠ ɠiαи, cậu chưa có chút kinh nghiệm lấy lòng ai.
Lần này, Tống Phù Liên lại dẫn đường cậu làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy, dù cậu bị ép uống thuốc có dược tính mạnh nhưng vẫn giữ lại chút ý thức, như một chú chó con bị thuần phục, liếʍ tuyến thể của y mà rớt nước mắt, vì Tống Phù Liên là người cậu tin tưởng bội phần.
“Đừng liếʍ… ngoan ngoãn, tôi giúp em thoải mái.”
Đầu ngón tay Tống Phù Liên đẩy ra qυầи ɭóŧ của Triệu Ngộ, làm lộ ra huyệt non ướŧ áŧ như bào ngư, môi âʍ ɦộ hơi sưng vì bị Phó Châu Tế ép nhét gậy mát xa, Tống Phù Liên tặc lưỡi một cái, một tay vỗ vỗ đầu của Omega đang làm nũng, một tay xoa môi âʍ ɦộ của cậu.
“Tống ca…” Triệu Ngộ lấy lại tấm trí, mềm mại kêu lên.
“Sao, đừng lộn xộn.” Tống Phù Liên nói.
Tống Phù Liên dùng bàn tay vuốt ve lỗ nhỏ của Triệu Ngộ, nhẹ nhàng xoa niệu đạo, từng chút từng chút khiến Triệu Ngộ cao trào, Triệu Ngộ nâng mông trốn về phía trước, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ trong huyệt rất thành thật mà chảy ra.
“Tống ca…. ngứa… ưm…”
Cậu thoải mái cực kì, thân thể bị tình dược thao túng chậm rãi được cứu rỗi, Triệu Ngộ nâng mặt hôn môi lên môi Tống Phù Liên một cái, đầu lưỡi non mềm chui vào miệng Tống Phù Liên, cậu không biết hôn môi, chỉ biết đưa lưỡi vào, rồi lại không biết làm gì nữa.
Cuối cùng, Tống Phù Liên đành chấp nhận, câu lấy đầu lưỡi của Omega mà dỗ dành, ngón tay y cũng không rảnh rỗi mà xoa niệu đạo của Tống Phù Liên, khiến cho thân thể Triệu Ngộ run lên.
Tống Phù Liên không dám cắm vào bên trong Triệu Ngộ, sợ vết thương của cậu vỡ ra nên chỉ tập trung vào niệu đạo và âm đế của cậu, lòng bàn tay y vuốt sống lưng của Triệu Ngộ, như vuốt một chú chó nhỏ đang động dục.
“Ư… thoải mái… A-----”
Triệu Ngộ kêu to, cậu chưa từng được yêu thương tỉ mỉ như vậy, tuy Phó Châu Tế cũng thích chơi âm đế của cậu nhưng mà là dùng đồ chơi, gã dùng trứng run gắn vào âm đế cậu cả ngày, cũng hay cắm niệu đạo bổng, khiến Triệu Ngộ rớt nước mắt, niệu đạo sưng lên.
Triệu Ngộ nhấp miệng, một tay dời qua mở lưng quần của Tống Phù Liên, bên trong không có qυầи ɭóŧ, chỉ có lỗ nhỏ hồng non, muốn báo đáp nên Triệu Ngộ nâng gương mặt nhỏ, dùng huyệt nhỏ trên mông cọ cọ Tống Phù Liên.
Tống Phù Liên giật mình một cái, nơi đó của Triệu Ngộ vừa ướt vừa mềm, còn hơi ấm vì phát sốt, Tống Phù Liên run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chu Hủ bên trong tử ©υиɠ y mất khống chế, chảy ra theo huyệt, thấm ướt khăn trải giường.
“Con mẹ em, đừng lộn xộn.”
Nhưng Triệu Ngộ lại điệu đà lắc eo, hai tay ôm lấy cổ Tống Phù Liên mà rớt nước mắt, hết cách, Tống Phù Liên hung hăng cắn lưỡi Triệu Ngộ, bàn tay vỗ vỗ khe nhỏ ướŧ áŧ của cậu.
Đến khi Triệu Ngộ cao trào khóc lóc tiểu ra, hôn mê nằm trên giường, Tống Phù Liên mới được giải thoát.
Tống Phù Liên ôm cậu đến phòng tắm tắm một lần, thuận tay vệ sinh lỗ nhỏ của mình, moi ra hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chu Hủ.
Đúng là báo… toàn chuyện xui xẻo gì đâu.