Tiếng bước chân người càng xa, dần dần biến mất để lại màn
đêm tĩnh mịch. Tên đàn ông không còn giày vò môi cô nữa. Hạ Vũ hớp lấy hớp để
không khí trong lành ray ra sức lau miệng. Cô vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Tên
đàn ông mặc dù đã buông tha môi cô nhưng hắn không hề tách ra, ngược lại đầu hắn
gục lên vai cô, cả thân hình cao lớn tựa hẳn vào cô.
Tuy Hạ Vũ cao 1m65 nhưng cô hơi gầy, so với thân hình cao lớn
và rắn chắc của hắn có sự chênh lệch rất lớn. Cô khó nhọc muốn đẩy hắn ra,
nhưng lưỡi dao lạnh ngắt vẫn sau lưng khiến cô không dám mở lời.
Đám người đã đi xa. Cả con ngõ trở lại vẻ vắng lặng, bóng điện
cao áp chợp chờn lúc sáng lúc tối, phát ra tiếc lẹt xẹt. Làn gió thu lạnh buốt
thổi bay lá và rác thành những cuộn xoáy nhỏ lào xạo dưới mặt đất. Bàn tay đặt
lên tay cô của hắn thả lỏng hơn một chút, nhân cơ hội này Hạ Vũ rút tay ra rụt
rè đề nghị.
“Đám người kia đi xa rồi, tôi có thể đi được chưa?” Hạ Vũ
run run, lăn lộn trên đời này hơn hai mươi năm, cô hiểu rất rõ mình đang ở
trong tình thế nguy hiểm như thế nào. Cô cúi mặt cố gắng không nhìn vào gương mặt
người đàn ông, cũng tránh hết mức để người đàn ông không thể nhìn rõ gương mặt
mình. Với những người trong giới giang hồ như thế này, biết càng ít thì cơ hội
sống càng cao. Hạ Vũ thử đẩy người đàn ông ra bất ngờ anh ta ngã khụy xuống.
“Này! Anh!” Hạ Vũ, nhìn thân hình to lớn ngã khụy trước mắt
cô hốt hoảng. Chiếc dao nhọn văng ra xa. Cánh tay nắm tay cô kéo cô ngã nhào
lên thân hình to lớn. Anh ta rên lên đau đớn. Môi cô va vào khuôn ngực rắn chắc
rịn mồ hôi của hắn. Hạ Vũ vội chống tay xuống hông anh ta để ngồi dậy, lúc này
cô mới để ý thứ chất lỏng sền sệt thấm ướt lớp áσ ɭóŧ. Là máu. Trong đầu Hạ Vũ
vang lên tiếng cảnh báo. Cô vùng dậy muốn chạy thoát nhưng cánh tay đã bị ai
kia nắm chặt.
“Cứu tôi, nếu không muốn chết.” Giọng anh ta khó nhọc nhưng
độ lạnh lẽo thì không hề giảm.
“Anh bị thương như vậy còn dọa tôi. Tôi không gϊếŧ anh là
may rồi.” Hạ Vũ đã thoát khỏi tay anh ta, nói cứng, chuẩn bị rời đi, cô lấy khẩu
trang trong ba lô che kín mặt, mặc dù trời tối không rõ mặt người nhưng cẩn thận
vẫn hơn, ngộ nhỡ sau này anh ta nhận ra cô.
Hàng loạt hành động của cô không qua khỏi mắt người đàn ông,
anh ta nhếch miệng, khóe môi để lộ nụ cười đầy chế diễu.
“Nếu tôi chết, người bị tình nghi đầu tiên sẽ là cô. Tôi mặc
áo của cô, trên người tôi đâu đâu cũng là vân tay của cô. Cứu tôi là cô đang cứu
chính mình. Tùy cô.” Anh ta khó nhọc nói một chàng dài, sau đó buông tay.
“Này! cướp nụ hôn đầu của bà đây, đẩy bà đây vào nguy hiểm
xong rồi định giả chết là xong hả? Anh tỉnh dậy ngay cho tôi.” Trong đầu Hạ Vũ
nảy số rất nhanh, lời anh ta nói không phải không có lý, ở cái ngõ tồi tàn này
tới một chiếc camera giám sát cũng không có, vậy lấy gì làm bằng chứng minh oan
cho cô nếu anh ta chết thật.
“Ngày gì đâu mà đen đủi.” Hạ Vũ ngồi xuống bật đèn pin điện
thoại, xem vết thương cho anh ta.
“Không được nhìn mặt!” Ánh đè flash vừa lóe lên, người đàn
ông đưa che mặt mình.
Anh ta không muốn lộ mặt. Hạ Vũ nghĩ thầm.
“Tôi phải nhìn thấy vết thương thì mới cứu anh được. Đây đeo
vào.” Hạ Vũ lấy một chiếc khẩu trang y tế ném vào ngực người đàn ông. Tuy dịch
Covid đã kết thúc nhưng Hạ Vũ vẫn có thói quen sát khuẩn bằng cồn và đeo khẩu
trang nơi đông người vì thế trong ba lô của cô lúc nào cũng sẵn hai món đồ này.
Người đàn ông ngoan ngoãn cầm khẩu trang đeo vào sau đó thả
lỏng để cô xem vết thương cho mình.
Hạ Vũ vạch áo anh ta lên. Cơ bụng rắn chắc hiện ra sau lớp
áo, Hạ Vũ lấy một chiếc khẩu trang sạch lau bớt máu, để lộ ra vết dao đâm, vết
thương ở thành bụng không quá sâu, với tình hình này chắc chắn không ảnh hưởng
tới nội tạng. Với vết thương như thế này không thể nào lại phát sốt lên nhanh
như thế được, trừ khi... Trong đầu Hạ Vũ nổ tung, cô lấy cồn khử khuẩn xịt vào
vết thương. Cơ thể người đàn ông căng lên, nhưng anh ta không hề kêu rên.
“Anh cố chịu một chút, hơi xót nhưng sẽ tránh được nhiễm
trùng.” Hạ Vũ nhẹ tay.
Cô quan sát vùng da xung quanh vết thương vừa được lau sạch.
Làn da láng mịn màu lúa mạch đã nổi những vùng tím. Đúng như cô lo ngại. Lưỡi
dao đâm anh ta có độc vì thế vị trí bị đâm không trí mạng nhưng vẫn có thể lấy
đi mạng của anh ta. Không chần chừ, Hạ Vũ đữa tay ấn chặt vào vết thương cố gắng
nặn được càng nhiều chất độc ra càng tốt.
“Cô định làm gì?” Thấy hành động của Hạ Vũ, người đàn ông chộp
lấy tay cô.
“Cứu - Anh. Muốn sống thì để yên cho tôi làm việc.” Hạ Vũ tức
giận, dùng lực.
Cũng may khi còn ở trong cô nhi viện, Hạ Vũ thường đi theo
các sơ tới làʍ t̠ìиɦ nguyện tại phòng y tế của mấy trại giam nên học hỏi được
không ít kiến thức sơ cứu.