An Tử Thành lắc lắc đầu châm điếu thuốc, chán nản nhìn cảnh tượng mà Bùi Hạo Hiên phát sóng trực tiếp trước mặt hắn.
Một lúc sau, trong phòng lại bước vào một người phụ nữ, khoảng trên dưới 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặc bộ váy dây trễ cổ hở nửa bầu ngực đầy cám dỗ.
An Tử Thành liếc nhìn cô ta, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, người phụ nữ đó bước đến trước mặt An Tử Thành, rạng chân ngồi lên đùi hắn ta. Tư thế lả lướt õng ẹo, đủ khiến đàn ông phải rạo rực hưng phấn.
“ Thành Gia, cần người ngồi cùng không?” người đẹp đó cám dỗ đưa ngón tay hất cằm An Tử Thành lên, hai bầu ngực đầy đặn áp sát vào bộ ngực rắn chắc của hắn.
Người đàn ông bình tĩnh hút thuốc, dường như không để ý có gì đó trước mắt, mấy giây sau lạnh lùng thốt ra từ mồm hai chữ: “ Cút ra........”
Người phụ nữ vẫn không hết hi vọng, hai đầu v* trước ngực mềm mại chuyển động trên ngực của hắn ta, ngón tay dài mơn trớn trên mặt của An Tử Thành: “ Thành Gia, cho em một cơ hội đi, người ta sẽ phục vụ anh chu đáo.”
An Tử Thành hút một hơi thuốc, há miệng nhả làn khói thuốc đó lên mặt người phụ nữ: “ Muốn biết hậu quả không nghe lời là gì không?” An Tử Thành không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng uy hϊếp.
Người phụ nữ đó không dám dây vào hắn nữa, ngay tức khắc đẩy cửa phòng biết điều đi ra ngoài.
An Tử Thành mặt không biểu cảm nhìn bóng dáng cô ta đi ra, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở trong góc phía không xa.
Người đó......... An Tử Thành nheo mắt nhìn cô ta.
Đó là báo hiệu trước khi hắn tức giận.
Bùi Hạo Hiên vẫn đang nhiệt tình chơi với hai người đẹp, áo của người phụ nữ bên phải đã bị hắn ta tụt đến giữa eo, hắn đưa tay vờn vờn trêu đùa chỗ nhạy cảm trước ngực của người phụ nữ đó, người phụ nữ bên trái đã bị hắn xé vải váy trên đùi không thương tiếc, hắn vuốt ve mân mê trên đùi cô ta, dường như tay không đủ dùng, bận không ngớt.
Điếu thuốc trong tay An Tử Thành tàn dần, nhìn hai bóng người ở phía không xa, cuối cùng hắn không kiềm chế được.
“ A Uy!” hắn cáu giận gào lên một tiếng hướng ra cửa, hai giây sau A Uy và Mã Phi cùng lúc đẩy cửa vào.
“ Thành Gia, có gì dặn dò ạ?” A Uy hơi cúi người nhìn An Tử Thành.
“ A Uy, cậu mang người bắt tên tiểu tử đó lại cho tôi.” An Tử Thành nhìn A Uy giơ tay chỉ về phía không xa.
“ Vâng, Thành Gia!” A Uy lập tức nghe lệnh, quay người dẫn huynh đệ hùng hùng hổ hổ lao vào trong đám đông đó.
“ Mã Phi, cậu dẫn người con gái đó vào trong xe cho tôi.” An Tử Thành lòng dạ rối bời ném chìa khóa xe về phía anh ta.
Mã Phi gật gật đầu sau đó cũng lui ra khỏi phòng.
Hàn Gia Lệ vẫn còn đang say sưa uống rượu, Nam Phong Dịch toát mồ hôi hột đỡ lấy cô, tại vì sợ cô không cẩn thận mà ngã xuống đất. Cho nên đành phải giữ chặt lấy eo cô.
Khiến cô không chịu mà như phát điên trong lòng anh.
“ Chị Gia Lệ, chị tỉnh lại đi, rốt cuộc là sống ở đâu? Em đưa chị về.” Nam Phong Dịch mặt đầy lo lắng vỗ vỗ vào má của Hàn Gia Lệ, quả thật không được thì đành phải đưa cô đến khách sạn ở một đêm.
Nhưng đúng lúc này, một đám người mặc đồ đen hùng hoỏ bao vây lấy hai người.
“ Các người....muốn làm gì?” Nam Phong Dịch đề cao cảnh giác ôm chặt lấy Hàn Gia Lệ, nhìn đám người áo đen bao vây xung quanh không có chút gì thiện ý.
A Uy dẫn đầu cười đen tối phẩy phẩy tay ra đằng sau: “ Lên! Bắt tên tiểu tử lại cho tao.”