“ Thành Gia, anh không cần tàn nhẫn như thế chứ?” Mã Phi ôm mặt đau khổ nhìn bóng hắn ta.
Bùi Hạo Hiên bước đến an ủi vỗ vỗ vai anh ta: “ Yên tâm đi, Hiên Gia đỡ cho cậu. Tên tiểu tử đó không cần cậu, thì theo Hiên Gia, tôi sẽ không để cậu thiệt đâu.”
“ Anh còn phải ngủ nhà vệ sinh, theo anh cái lông ấy?”
“ Hứ! Xem thường lão tử à?”
............
An Tử Thành định đi vào phòng, khi đi qua hành lang thấy Bạch Phi Phi đột nhiên từ trong phòng chạy ra, ôm chặt An Tử Thành từ phía sau, người dính sát vào lưng hắn.
“ Sao thế Phi Phi?” An Tử Thành dịu dàng quay đầu, hai tay giữ lấy vai của Bạch Phi Phi.
Bạch Phi Phi khóc lóc vùi đầu vào lòng hắn ta: “ Anh Tử Thành, xin lỗi, em để lại chị Gia Lệ trong trung tâm tắm hơi, một mình chạy thoát, em nên quay lại cứu chị ấy.”
An Tử Thành đưa tay khẽ vỗ vào lưng Bạch Phi Phi: “ Không sao, chuyện này không liên quan đến em, em đừng nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi.” Nói xong đẩy Bạch Phi Phi ra, đang định bước đi, ai ngờ Bạch Phi Phi lại như kẹo cao su dính chặt lấy.
“ Anh Tử Thành, anh ở cạnh em một lúc đi, em thật sự rất sợ hãi, anh đừng đi.” Cô ta khóc như một đứa trẻ, hai tay sống chết ôm lấy eo hắn.
“ Những người đó, không làm gì em chứ?” An Tử Thành có chút phức tạp nhìn Bạch Phi Phi, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô ta.
“ Anh Tử Thành, bọn họ đánh em, em không muốn chị Gia Lệ bị thương, cho nên luôn bảo vệ cho chị Gia Lệ, những người đó đánh em tới tấp, trên người em còn có vết thương nữa, bọn họ còn kéo em ra ngoài bán da^ʍ, may là em nhanh nhảu, tranh thủ lúc bọn họ không chú ý nên chạy thoát rồi.” Bạch Phi Phi khóc càng thương tâm hơn, đầu không ngừng vùi vào ngực An Tử Thành.
“ Xin lỗi đã để em chịu khổ rồi, anh bảo Thím Trần lên kiểm tra cho em.” An Tử Thành đang định đẩy cô ta ra, Bạch Phi Phi đột nhiên ngã nhào trên đất.
“ A..........đau quá!” Cô ta giả bộ làm mặt đau đớn gào lên.
An Tử Thành cuống cuồng bước lên ôm lấy cô ta: “ Phi Phi, em không sao chứ?” sau đó bế cô ta đi về phòng cô ta.
Nhẹ nhàng khẽ đặt Bạch Phi Phi lên trường, sau đó kéo chăn đắp lại cho cô ta: “ Em nghỉ ngơi đi, anh bảo thím Trần lên giúp em kiểm tra vết thương.”
Nói xong quay người rời đi, Bạch Phi Phi vội vàng kéo cánh tay của hắn, bộ dạng đáng thương nói: “ Anh Tử Thành, em thật sự rất đau, anh giúp em xem xem, anh đừng đi.........” cơ thể mềm mại ra sức dán sát vào người hắn.
“ Cần tôi giúp cô không?” Bùi Hạo Hiên ranh ma dựa vào cửa, nhìn cảnh xuân sắc trong phòng mà cười nham hiểm.
“ Anh Tử Thành, hắn ức hϊếp em......” Bạch Phi Phi ôm An Tử Thành nũng nịu, cảnh này thật khiến người ta buồn nôn.
“ tôi làm sao nỡ ức hϊếp người xinh đẹp như thế chứ.” Bùi Hạo Hiên nháy nháy mắt với An Tử Thành, từ từ chầm chậm tiến gần bọn họ.
“ Phi Phi, Bùi Hạo Hiên là bác sĩ, chuyên nghiệp đấy, để cậu ta giúp em kiểm tra xem, có Hạo Hiên anh cũng yên tâm rồi.” Nói xong, vội quay người đi đến bên cạnh Bùi Hạo Hiên, vỗ vỗ vai hắn ta, ngay tức khắc lẩn đi mất.
“ Đừng giả bộ nữa, cô chẳng giống bộ dạng bị thương chút nào.” Bùi Hạo Hiên uể oải dựa sát bên giường, nheo mắt châm điếu thuốc nhìn cô ta.
“ Không cần anh quan tâm!” Bạch Phi Phi cong môi lườm hắn ta một cái.
“ Cậu ta không thích loại người như cô đâu.” Lời của hắn ta như kích động cô ta.
“ Lẽ nào anh ấy có thích loại người như anh.” Bạch Phi Phi cười đểu nhìn hắn ta.
“ Tôi là bạn sống chết của cậu ta, muốn có được cậu ta còn không bằng lấy lòng tôi trước, tôi sẽ suy nghĩ mà giúp cô.” Bùi Hạo Hiên nháy nháy mắt với ý đồ xấu nhìn cô ta.
“ Anh muốn làm gì?” Bạch Phi Phi nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta nheo mắt lại ngờ vực.