“ Anh Tử Thành, anh làm sao thế, anh mở cửa đi.” Bạch Phi Phi dường như đoán ra gì đó, cuống cuồng đập cửa.
Hàn Gia Lệ cười xinh đẹp quyến rũ, vuốt tóc ra đằng sau gáy, ngồi trên bụng An Tử Thành đầy cám dỗ.
“ Phi Phi, anh không sao, em xuống trước đi, anh xuống ngay.........”
Còn chưa nói hết, Hàn Gia Lệ đã bịt mồm hắn lại, cười giản xảo nhìn hắn, cố tình lớn tiếng nói vọng ra ngoài cửa.
“ Thành Gia......anh thật xấu, tay đừng có để vào chỗ đó của người ta.........nhanh lên.......người ta vẫn muốn.”
Bạch Phi Phi ở ngoài cửa nghe thấy thế, nóng ruột bực tức đạp cửa.
“ Anh Tử Thành, anh mở cửa, anh thật quá đáng.”
“ Anh Tử Thành, em là vợ chưa cưới của anh, tại sao anh có thể làm chuyện đó với người phụ nữ khác!”
An Tử Thành tức nắm chặt hai tay, lật người đè cô xuống dưới, con mắt sắc lạnh nhìn như gϊếŧ ngay cô được.
“ Cô đừng khiêu thích sự kiên nhẫn có hạn của tôi!!”
Trong mắt người đàn ông lóe lên ánh nhìn đầy nguy hiểm.
“ Ôi......Thành Gia........anh giỏi quá....đúng rồi.....nhanh lên nữa.........” Hàn Gia Lệ dùng lực lật người, bị động thành chủ động, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn An Tử Thành.
“ Cô muốn như thế sao? Được! Tôi sẽ cho cô hài lòng!” An Tử Thành nằm trên giường, ra sức kéo quần áo của Hàn Gia Lệ ra.
Hàn Gia Lệ chán ghét hất tay của An Tử Thành ra, kêu rên càng mãnh liệt hơn.
“ Thành Gia.......thích quá......Thành Gia...sướиɠ quá.........người ta vẫn còn muốn!”
Người phụ nữ đáng chết này, lúc cần kêu thì không kêu, lúc không nên thì lại kêu loạn lên.
An Tử Thành gần như không biết nói gì, nhưng không phải vì giận cô. Nghe thấy tiếng kêu kí©h thí©ɧ đó của cô thật sự khiến người ta bồn chồn.
“ Anh Tử Thành, tại sao anh lại đối xử như thế với em.” Ngoài cửa, Bạch Phi Phi giống như con mụ điên gào thét khản giọng.
“ Anh Tử Thành..........”
Hàn Gia Lệ cuối cùng chơi cũng đủ rồi, từ trên người An Tử Thành lật xuống, nằm thở trên giường như không có chuyện gì.
“ Vợ anh đang khóc bên ngoài đấy, đàn ông đúng là vô tình.” Hàn Gia Lệ nhìn hắn cười chế giễu.
“ Tôi thích tiếng kêu dâʍ đãиɠ đó của cô, không để ý cô chơi lại lần nữa đi.” Hắn cười nham hiểm, ngón tay lướt trên má cô.
Sau đó mặc quần áo lật người bước xuống giường.
“ Cút đi!” Hàn Gia Lệ bực tức gạt tay của hắn ra, tên đàn ông này thật biếи ŧɦái.
Mở cửa nhìn bộ dạng ấm ức đầy mặt của Bạch Phi Phi, nước mắt giàn giụa nhoe nhoét cả lớp trang điểm.
Bạch Phi Phi đi thẳng đến giường của An Tử Thành, giơ tay tát cho Hàn Gia Lệ một cái bạt tai nảy đom đóm.
“ Cô là loại gái điếm, dám chạy đến đây dụ dỗ chồng chưa cưới của tôi, cô có còn biết xấu hổ hay không?”
Má Hàn Gia Lệ lúc này mới cảm thấy đau dát điếng người, cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh xắn như thiên sứ nhìn chằm chằm khuôn mặt tức run rẩy của Bạch Phi Phi, cười khẩy một tiếng.
Lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, Bạch Phi Phi thất thần lùi về sau vài bước, cô ta không ngờ đó lại chính là Hàn Gia Lệ.
“ À.........không biết xấu hổ à? Con mẹ dâʍ đãиɠ đó của cô mới là đồ không biết xấu hổ đấy? Ba tôi mới chết chưa được mấy ngày, bà ta đã phải vội đi đổi họ rồi?” Hàn Gia Lệ không chút biểu lộ vẻ yếu đuối.
“ Cho nên, để báo thù chúng tôi chị đến cám dỗ chồng chưa cưới của tôi? Chị vô liêm sỉ quá đấy?”
Hàn Gia Lệ cười càng to hơn: “ Tôi vô liêm sỉ? Quay về mà hỏi mẹ của cô, là ai bán tôi đưa tôi lên giường của hắn? Muốn trách thì trách mẹ cô ấy!”
Không nói lại được cô, Bạch Phi Phi chột dạ quay đầu, bước nhanh đến bên cạnh An Tử Thành, ngẩng đầu với biểu cảm đáng thương: “ Anh Tử Thành, em không muốn nhìn thấy chị ta nữa, anh bảo chị ta lập tức cút đi.”