Chương 19: Về đảo u minh với tôi

“ Nhiên, có chuyện gì thế?” Nhìn thấy tình hình khó hiểu, Mễ Lam nhảy xuống xe, hoảng loạn căng thẳng nhìn Tiêu Dật Nhiên.

“ Mễ Lam, lập tức thông báo Tịch Dương trong mười phút phải có mặt tại biệt thự Tiêu Gia.”

“ Vâng!”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Dật Nhiên đã bế Hàn Gia Lệ lên xe, Mễ Lam nhìn người con gái trong lòng Tiêu Dật Nhiên, lập tức hiểu ra gì đó, lấy điện thoại ra liên lạc với Tịch Dương.

“ A Đông, tăng tốc đi về biệt thự Tiêu Gia, trên đường không được dừng, bị phạt tôi sẽ thanh toán.”

“ Vâng, thiếu gia.” A Đông nhanh chóng khởi động xe, phi như bay về phía biệt thự nhà họ Tiêu.

Còn về phía An Tử Thành, hắn ta đẩy những bị khách quý cản đường mà lao như điên ra khỏi khách sạn.

Đáng tiếc, muộn rồi.

Duy nhất sót lại là bóng chiếc xe đó mất hút trong tầm mắt trên đường.

Hắn ta thất thần nhìn những vết máu màu đỏ trên nền đất, có chút đau khổ lùi về sau mấy bước.

Hình bóng mặc váy tím đó hiện rõ trong đầu hắn không tải nào gạt ra được.....

.........

Trong biệt thự Tiêu Gia, Tịch Dương cẩn thận tỉ mỉ băng bó vết thương trên cổ tay cho cô.

Hàn Gia Lệ vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“ Cô ta làm sao thế?” Tiêu Dật Nhiên đứng ở đầu giường có chút lo lắng nhìn người nằm trên giường.

“ Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu nhiều mà thôi, cho nên bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.” Tịch Dương vừa nói vừa thu dọn sắp xếp lại hộp thuốc.

Nghe thấy những lời này cuối cùng Tiêu Dật Nhiên cũng thở phào một hơi.

Mễ Lam đứng ở đầu giường nhìn người con gái nằm trên giường cau mày lại ngập ngừng hỏi: “ Cô ấy......tại sao lại tự sát?”

“ Cô ta......” Tiêu Dật Nhiên lưỡng lự, trong đầu lập tức hiện lên bộ dạng cô ta quần áo xộc xệch trong nhà vệ sinh, sợ là, bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, cho nên mới nghĩ không thông.

“ Anh cũng không rõ lắm.”

Tiêu Dật Nhiên nhìn bọn họ thủng thẳng nói mấy câu.

Khuôn mặt tò mò đó của Tịch Dương chăm chú nhìn Tiêu Dật Nhiên trước mặt, biểu cảm ranh mãnh nói: “ Dật Nhiên, cậu không phải là thấy ma nữ người ta xinh đẹp, định cưỡиɠ ɧϊếp người ta đấy chứ? Cho nên cô ta mới phẫn uẫn mà đi tự sát!”

“ Cô ta không phải ma nữ!”

“ Anh làm sao biết được cô ta là ma nữ chứ?”

Lời Tịch Dương còn chưa dứt, Tiêu Dật Nhiên và Mễ Lam gần như cùng lúc đồng thanh mở miệng, dọa cho Tịch Dương sững người một lúc.

“ Cô ta không phải? Thế cô ta là ai??” Ánh mắt ngạc nhiên của Tịch Dương nhìn Hàn Gia Lệ nằm trên giường.

“ Thần y Tịch Dương, anh còn muốn trở thành Sherlock Holmes đời thứ hai đấy à?” Mễ Lam chán nản lườm cho anh ta một cái.

“ Người đẹp Mễ Đại, người ta chỉ là tò mò thôi mà, ba tên sát thủ đẳng cấp của đảo U minh, U Linh, Huyền Minh tôi đã gặp rồi, còn duy nhất Ma nữ là ai thì không biết.”

“ Ha, hay là, tôi quay về đảo U minh với cậu nhé, đại ca đã dò xét thần y cậu từ lâu rồi, đảo U minh đang cần nhân tài như cậu đấy.” Tiêu Dật Nhiên nhìn anh ta cười ngặt cười nghẽo.

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Tịch Dương lập tức thay đổi.

“ Vừa nghĩ đến nơi đó là toàn thân tôi nổi hết da gà, tôi chết cũng không đi, cậu đừng nói nữa, tôi coi như chưa hỏi gì, tôi chẳng tò mò chút nào.”

Tịch Dương bị dọa cho chân tay luống cuống, quay người đi ra ngoài.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Tiêu Dật Diên lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch thảm hại đó.

“ Nhiên, em xuống dưới nấu cho cô ấy ít cháo, anh ở bên cạnh cô ấy nhé.” Mễ lam cười vỗ vào vai Tiêu Dật Nhiên rồi quay người đi ra khỏi phòng.

........

Trong phòng làm việc tổng tài của tập đoàn An Dương, An Tử Thành thư thái dựa lưng trên ghế tổng giám đốc, trong đầu suy nghĩ mông lung, điếu thuốc kẹp trong ngón tay.

“ Thành Gia!” Mã Phi cuống quýt đẩy cửa lao vào.

Nghe thấy giọng nói, An Tử Thành từ trên ghế bật dậy, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm chống xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng căng thẳng nhìn Mã Phi.

“ Thế nào rồi?”