Mễ Lam nhìn Hàn Gia Lệ, gần như sụp đổ: “ Hạ Lâm, anh ta không phải chồng tôi, anh ta là kẻ thù của tôi.”
Vừa nghe lời này, Hàn Gia Lệ quay người nhìn hai người trước mặt, vẻ khó hiểu.
Đúng lúc này, Tiêu Dật Nhiên cầm cốc nước quay về bên cạnh Hàn Gia Lệ, nhẹ nhàng đưa nước cho cô.
“ Cảm ơn chồng!” Hàn Gia Lệ đón lấy cốc nước, đứng dậy ghé môi uống cốc nước, sau đó ghé môi như chuồn chuồn điểm nước vào môi của Tiêu Dật Nhiên, sau đó mới an tâm ngồi về vị trí của mình, vui vẻ uống cốc nước trong tay.
Lần này là môi! Tiêu Dật Nhiên hoàn toàn sững người ở đó, sau đó tự cười chế giễu mình, không ngờ Tiêu Dật Nhiên mất đi trí nhớ lại dễ thương như thế.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Tịch Dương ngồi ở phía trước cười nhăn nhở, Mễ Lam nhìn ra đằng sau ấm ức cong môi, chân phải đạp mạnh vào Lạc Tịch Dương một cái.
Hàn Gia Lệ dường như rất vui, tau phải khoác cánh tay của Tiêu Dật Nhiên, mở miệng là gọi chồng.
.........
Một ngày tháng bảy, hoa hướng dương nở rực rỡ.
Trên nấm mồ của Hàn Gia Lệ trồng đầy hoa hướng dương, màu vàng rực rỡ khiến người ta xót xa.
An Tử Thành ngồi dựa lưng vào bia mộ, tay phải cầm chai rượu, ngẩng cổ uống ừng ực vào trong miệng.
Hắn ngồi ở đây đã một ngày một đêm rồi, nhìn bức ảnh Hàn Gia Lệ trên bia mộ, khuôn mặt quen thuộc đó, hắn mãi mãi không thể tha thứ được cho mình tất cả những việc đã làm.
Ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời trong xanh, một chiếc máy bay bay trên trời cao.
Nhìn chiếc máy bay đó mất hút trong không trung, hắn chầm chậm nhắm mắt lại.
...........
(PS: nội dung phía dưới đều tên mới của Hàn Gia Lệ, thay bằng Hạ Lâm! Hàn Gia Lệ chính là Hạ Lâm!)
Năm năm sau.
Thành phố A, sân bay.
Trên người Hạ Lâm mặc một chiếc áo sơmi vải voan, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen, mái tóc dài hơi uốn xoăn mềm mại xõa ra trên vai, cặp kính râm đeo trên sống mũi che đi phần lớn khuôn mặt trắng ngần của Hạ Lâm, bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn toát lên thân hình quyến rũ xinh đẹp của cô.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc trên người bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt đẹp trai như tượng khắc thu hút bao ánh nhìn của những người phụ nữ xung quanh, tay phải của anh ôm một đứa bé trai cao khoảng 1m đi về phía Hạ Lâm.
“ Mẹ!” Đứa bé trai hất tay người đàn ông ra, dang rộng tay chạy về phía Hạ Lâm.
“ Tiểu tiểu Bân!” Mắt Hạ Lâm sáng lên, cười quỳ người xuống ôm lấy đứa trẻ, hôn lên mặt đứa trẻ mấy cái: “ Mẹ nhớ con chết đi được, tiểu tiểu Bân của mẹ càng lớn càng đẹp trai, nào..........mẹ hôn một cái.........”
Tiểu tiểu Bân mặc bộ đồ đen đĩnh đạc, cơ thể rắn rỏi trông rất người lớn, cậu bé cười nháy mắt đáng yêu với Hạ Lâm: “ Mẹ xinh đẹp như thế, không được nɠɵạı ŧìиɧ lén lút sau lưng Tiểu tiểu Bân và ba đâu đấy.”
Nghe thấy lời này, Hạ Lâm dở khóc dở cười liếc nhìn Tiêu Dật Nhiên đứng đằng sau, hai người bọn họ cũng về nước trước cô một tháng, vậy mà anh đã dạy con trai của cô trưởng thành sớm như thế.
Tiêu Dật Nhiên cười lắc lắc đầu, ôm lấy tiểu tiểu Bân từ trong lòng Hạ Lâm, đưa tay nhéo lên má cậu bé một cái: “ Tiểu tử con nói linh tinh gì thế, ba đánh cho con một trận bây giờ.”
Tiểu tiểu Bân không chịu yên phận, thò đầu ra từ trong lòng Tiêu Dật Nhiên: “ Mẹ, con nói cho mẹ biết một bí mật, ba thường xuyên nhìn trộm những cô gái xinh đẹp trên đường, mỗi lần con đều đánh vào mông nhắc nhở ba.”
Tiêu Dật Nhiên bó tay, nhìn tên tiểu tử phản bội này trong lòng, đưa tay cốc vào đầu cậu nhóc một cái: “ Tên tiểu tử này dám nói linh tinh nữa, ba sau này sẽ không dẫn con đi ăn KFC nữa.”
Tiểu Tiểu Bân cười đen tối: “ Không sao, mẹ sẽ dẫn con đi.”
Tiêu Dật Nhiên lắc đầu không biết nói gì với đứa trẻ trong lòng.
“ Được rồi được rồi, mẹ mệt quá, bây giờ chúng ta về nhà được không?” Hạ Lâm mệt mỏi nhìn Tiểu tiểu Bân, gần đây công việc quá bận, tối qua làm tăng ca đến đêm, sáng sớm đã phải đi ra sân bay, đến quần áo còn chẳng có thời gian mà thay.
“ Mẹ, con làm cho mẹ salat hoa quả mà mẹ thích ăn nhất……..” Tiểu Tiểu Bân nháy mắt, tinh nghịch nhìn Hạ Lâm.
Tiêu Dật Nhiên cúi đầu nhìn, anh khóc dở mếu dở, đưa tay lại cốc cái nữa vào đầu cậu bé: “ salat hoa quả rõ ràng là ba làm, từ bao giờ lại biến thành con làm vậy? Tên tiểu tử con còn tranh thủ lúc ba không chú ý còn lén lút ăn nữa!”
Tiểu Tiểu Bân nhìn anh, vẻ mặt đầy ấm ức: “ Ba, tại sao ba lại cướp công một mình như thế? Rõ ràng con bóc vỏ quả cam mà.”
Hạ Lâm và Tiêu Dật Nhiên cười lắc lắc đầu.
Ba người cười nói vui vẻ đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, một góc sân bay đột nhiên xuất hiện một tốp phóng viên nhà báo.
Ánh đèn chớp lên từ máy ảnh không ngừng chụp ba người.
“ Hạ tiểu thư, xin hỏi một chút, hai người này là con và chồng của cô phải không?” Một nữ phóng viên bước lên trước lải nhải đuổi theo hỏi.
Đối diện với ống kính, Hạ Lâm sớm đã quen rồi, cô điềm tĩnh tươi cười nhìn vào ống kính nói: “ Xin lỗi, đây là việc riêng của tôi, tôi không tiện tiết lộ.”
Nói xong, định kéo Tiêu Dật Nhiên đi, nhưng những phóng viên nhiều chuyện đó lại lao lên ngăn lại.
“ Vậy có thể nói đến chuyện công việc được không? Hạ tiểu thư, nghe nói tập thể sáng tác của cô trong một năm ở Dubai có thể thu được 300 vạn, cô cũng rất thành công, trở thành nữ tác giả có năng lực nhất trong lịch sử văn học hiện đại, có thể bàn bạc thêm về điều mà cô tâm đắc nhất không?” Phóng viên dẫn đầu vẫn lải nhải không ngớt.
Hạ Lâm vẫn cười lễ phép trả lời trước ống kính: “ Xin lỗi, tám giờ hôm nay ở đài Hồ Nam sẽ có truyền hình trực tiếp phỏng vấn tôi, đến lúc đó mọi người quan tâm tiết mục là biết đáp án rồi.” Nói xong, kéo Tiêu Dật Nhiên và tiểu tiểu Bân nhanh chóng rời đi.
Tiêu Dật Nhiên quay đầu nhìn dáng vẻ giàu kinh nghiệm của Hạ Lâm, không nhịn được cười lên mấy tiếng, anh mất thời gian năm năm để đào tạo Hàn Gia Lệ mất trí nhớ năm đó thành một tác giả xinh đẹp đẳng cấp nhất.
So với trước đây, người trưởng thành 25 tuổi này bây giờ đã rũ bỏ được vẻ yếu đuối của năm năm về trước, tự tin xinh đẹp mê người.
Những phóng viên theo sau vẫn không hết hy vọng mà đuổi theo. Cho đến khi bọn họ lên xe, mới dứt được đám phóng viên đó.
Sau khi Tiêu Dật Nhiên về nước, đã mua một căn biệt thự ở vườn hoa hồng, Hạ Lâm vừa xách hành lý vào biệt thự đã vội vàng tất bật đến đài Hồ Nam để làm phỏng vấn. Thậm chí đến uống uống tách trà cũng không có thời gian.
Tiểu tiểu Bân nhìn bóng cô đi xa dần, trong mắt ánh lên vẻ lạc lõng.
………..
Trong phòng chuẩn bị của đài, Hạ Lâm đang cầm quyển sổ nỗ lực học lời thoại, mấy phút sau tiết mục được bắt đầu, Hạ Lâm được nhân viên mời vào trong phòng phát trực tiếp.
Cô giữ tâm trạng bình tĩnh, đứng trước gương chỉnh lại trang phục, hôm nay cô mặc bộ váy cúp ngực màu hồng đỏ, trên người toát lên vẻ đẹp rạng rỡ của người phụ nữ thành đạt. Mái tóc dài được búi lên cao, để lại vài sợi tóc mai lơ thơ càng khiến cô trở nên quyến rũ.
Đúng lúc này, tiết mục bắt đầu, chỉ nhìn thấy nữ MC xinh đẹp bước lên sân khấu nói lời mở đầu tẻ nhạt.
“ Chào quý vị khán giả, đây là tiết mục < Đi tìm người nổi tiếng>, chào mừng mọi người đến xem tiết mục kì này, hôm nay chúng tôi rất vinh hạnh mời đến hai người nổi tiếng, một là nữ tác giả xinh đẹp đến từ Dubai, tiểu thư Hạ Lâm, còn có một vị nữa mà mọi người chắc sẽ không lạ lẫm, đó chính là tổng tài của tập đoàn doanh nghiệp An Dương nổi tiếng trong nước chúng ta, cũng là người tài sắc vẹn toàn hót nhất trên mạng của chúng ta, tiên sinh An Tử Thành! Chúng ta nhiệt liệt chào đón hai vị trai tài gái sắc bước lên sân khấu!”