Chương 54: Yêu Em

Hàn Thẩm đã làm tới nông nỗi này, Phó lão gia cũng không thể ngang nhiên mang đứa bé đi được. Anh quay người bước đến chỗ ghế ngồi, máu trên tay vẫn còn đang nhỏ giọt. Chung Thất lo lắng vô cùng, anh định rút hết máu ra thật hay sao mà cứ để nó chảy ròng ròng thế kia. Cậu ta vừa bồng đứa bé vừa đi đến nhờ y tá băng bó lại vết thương cho anh. Y tá vừa vui vẻ cầm theo dụng cụ y tế đến, anh liền giật lấy trên tay cô ấy, cứ như thể không muốn cô ấy động vào người mình.

“Để tôi tự làm!”

Mọi người ở đây đã có vài người để ý đến hành động vừa rồi của anh, ai ai cũng muốn biết, cô gái nào may mắn như vậy, có được người chồng chấp nhận hi sinh cả tính mạng vì mình. Bế đứa nhỏ trên tay, lòng anh đầy tâm sự, nhưng vẫn không hề hối hận vì hành động vừa nãy của mình. Những gì anh nói là thật, Phó Hàn Thẩm anh chưa từng nuốt lời với ai bao giờ. Bước vào phòng bệnh, Thi Nhi vẫn đang nằm trên giường hôn mê, sắc mặt đã khá hơn một chút. Hàn Thẩm bế con bước đến gần, ngồi bên cạnh cô, giọng dịu dàng.

“Thi Nhi! Nhìn xem, con bé rất giống em, rất đẹp, rất đáng yêu. Hình như nó đã là bản sao của em mất rồi, không giống anh chút nào cả.”

Anh nói xong thì cười nhạt, hi vọng mình tâm sự như vậy cô có thể nghe thấy, để cô mau tỉnh lại. Bên ngoài, Thùy Chi đến thì đã thấy Chung Thất ngồi ở đó. Cô ấy sốt sắn chạy đến, hỏi thăm tình hình.

“Này! Mẹ con chị ấy thế nào rồi?”

“Ổn rồi. Nhưng thiếu phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.”

Thùy Chi ngồi bên cạnh thở dài, trong chuyện này cô ấy cũng tự thấy mình có một phần lỗi, áy náy vô cùng. Nếu như cô ấy cẩn thận hơn, để ý mà khoá cửa thì tên bắt cóc đã không có cơ hội lẻn vào. Cô ấy đang tự trách mình. Nhưng Chung Thất đã có nói, người chủ mưu đằng sau đã lên kế hoạch cả rồi, dù cô ấy có cẩn thận thế nào đi nữa, bọn chúng cũng sẽ có cách vào nhà. Thùy Chi cụp mắt, buồn giọng nói.

“Anh Hàn Thẩm chắc đang rất lo lắng.”

Chung Thất gật đầu, tâm trạng cũng nặng trĩu như Thùy Chi lúc này, cậu ta nói thêm.

“Thiếu gia vì không muốn con gái mình bị lão gia bắt đi, đã cắt cổ tay trước mặt ông ấy, nói sẽ dùng tính mạng của mình… để bảo vệ cho hai mẹ con họ.”

Cô ấy nghe xong mà bàng hoàng. Còn nghĩ trên đời này, đàn ông si tình đều đã về trời cả rồi. Nào ngờ, vẫn còn tồn tại một người như thế, lại còn ở rất gần mình. Chung Thất còn nói, giữa họ cứ như có thần giao cách cảm vậy. Cậu ta còn nghĩ thiếu gia của mình sẽ không bao giờ tìm được thiếu phu nhân. Nào ngờ, thiếu gia của mình lại chạy vào một khu rừng mà trước giờ mình chưa đến đó lần nào, còn đi thẳng vào căn nhà hoang cứ như đã đến đây nhiều lần. Chung Thất nói đến đây, không thể giấu nỗi sự ngưỡng mộ.

“Lúc đó, tôi còn nghĩ cậu ấy có phép thuật cơ.”

Thùy Chi nghe xong, cảm động đến rưng rưng nước mắt.

“Tình yêu của họ thật đẹp. Tôi hi vọng, mọi điều tốt đẹp đều sẽ đến với họ.”

Đến đây, cậu ta mới nhớ ban sáng Thùy Chi cũng bị cây đánh vào đầu, thế là liền quan. tâm cô ấy. Cậu ta vừa nhìn đầu của cô ấy, vừa hỏi.

“Đầu cô sao rồi? Còn đau không?”

Cô ấy vội vàng lắc đầu, có đau thì ban sáng cũng đã bị Hàn Thẩm doạ cho hết đau luôn rồi. Hàn Thẩm ngủ gật bên giường, con bé thì nằm ngoan ngoãn ngủ ở trong chiếc nôi bên cạnh. Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Anh đã gặp ác mộng, nhìn thấy cảnh cô bị nắm tóc, lúc cô một mình vượt cạn trong rừng đã đau đớn thế nào.

“Thi Nhi?”

Giật mình ngồi dậy, trán anh toát mồ hôi lạnh. Nhìn thấy cô vẫn nằm ở đó, anh thở phào một hơi vì nhẹ nhõm. Bàn tay cô khẽ cử động, những đầu ngón tay chạm vào tay anh thật khẽ. Hàn Thẩm đưa mắt nhìn, nơi đáy mắt tĩnh lặng ấy chợt trở nên long lanh đến lạ. Giọng anh dịu dàng.

“Thi Nhi? Thi Nhi?”

Cô mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy anh thì liền không kìm nén được mà rơi nước mắt, giọng vẫn còn yếu ớt.

“Hàn Thẩm? Hàn Thẩm?”

Anh vui mừng khôn xiết, mọi nỗi đau, sự sợ hãi đều như tan biến cả. Anh nắm chặt lấy tay của cô. Lần này, nước mắt không còn lặng lẽ rơi nữa, mà anh bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh nhìn cô mà nước mắt ứa tràn, nấc nghẹn thành từng tiếng.

“Anh đây! Anh xin lỗi! Anh thật tệ, anh… anh đã không bảo vệ được cho mẹ con của em. Anh… thật tệ mà! Thật tệ mà!”

Anh vừa nói vừa tự đánh vào mặt mình, cái nào cái nấy rõ đau. Lúc này, cô mới để ý đến cổ tay anh bị thương, băng bó rất sơ sài. Thi Nhi vội vàng giữ tay anh lại, không cho anh tự hành hạ bản thân mình nữa. Cô xót xa nhìn anh, giọng dịu đi.

“Tay anh làm sao vậy? Sao lại bị thương?”

Hàn Thẩm vội vàng rút tay về, lau vội nước mắt, cười nhàn nhạt bảo.

“Chỉ là không cẩn thận trầy xước chút thôi. Phải rồi! Em có muốn nhìn mặt con không? Là con gái, con bé rất đáng yêu.”

Anh khóc vì cô cũng nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô không sao thì liền vui vẻ trở lại.