Cậu ta chạy theo Hàn Thẩm đến chỗ căn nhà hoang, mở đèn pin điện thoại lên giúp anh. Còn anh, vừa chạy đến cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh càng khẳng định thêm rằng Linh cảm của mình là đúng. Cánh cửa bị Hàn Thẩm đạp đổ, anh xông vào nhà, đèn pin vừa hay rọi vào mặt của Thi Nhi và đứa bé nằm trên tấm thảm. Hàn Thẩm như chết lặng, toàn thân như bị sụp đổ trước cảnh tượng này. Giọng anh run rẩy, nói với Chung Thất.
“Đưa đèn pin đây cho tôi! Ra ngoài… lấy giúp tôi áo khoác ở trên xe.”
Giọng cậu ta buồn buồn dường như hiểu rõ tâm trạng hỗn độn của anh lúc này.
“Dạ.”
Hàn Thẩm chậm rãi bước đến gần rồi ngồi xuống, nhìn sắc mặt nhợt nhạt vì mệt mỏi của Thi Nhi. Anh nghẹn ngào, đưa tay lên xoa xoa gò má của cô.
“Anh… anh đến rồi.”
Quấn áo khoác lên người Thi Nhi, anh bế cô lên xe, còn Chung Thất thì bế đứa nhỏ. Cũng may trước khi ngất đi, cô đã kịp dùng mảnh thủy tinh vỡ cắt dây rốn. Đến bệnh viện, bác sĩ thấy anh toàn thân đầy máu mà kinh hãi. Bọn họ lập tức cho đội ngũ y tế đưa cô và đứa nhỏ vào phòng hồi sức theo dõi. Một cô y tá bối rối đi đến chỗ Hàn Thẩm đang đứng, hỏi thăm anh.
“Anh có sao không ạ? Tôi thấy toàn thân anh đều là máu, cho nên…”
“Không. Đây là máu của vợ tôi.”
Cô y tá nghe xong thì im bặt, không biết nói gì hơn nên chỉ đành tìm giúp anh một cái khăn để lau sạch máu trên tay mình. Ngồi ở bên cạnh anh, Chung Thất chỉ biết nhìn thôi chứ không biết nói gì hơn nữa. Cậu ta biết mình có nói gì cũng vô ích, vì tâm trí của anh đã dồn hết cho người đang ở trong kia rồi. Ngồi nhìn bàn tay dính đầy máu của Thi Nhi, nó khẽ run rẩy khiến tâm can anh như vụn vỡ.
Thi Nhi! Anh đang làm chồng kiểu gì vậy chứ? Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất kì tổn thương nào, còn nói rất mạnh miệng. Vậy mà… bây giờ, em lại ở trong đó.
Hàn Thẩm gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã trên đất, vài giọt thấm lên vết máu trên tay mình. Anh không dám tin những gì anh nghĩ lại là thật, rằng Thi Nhi lại bị nhốt ở nơi tăm tối đó, lại còn động thai rồi sinh non. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt ấy của Thi Nhi, anh lại càng thấy mình thật tệ.
Bác sĩ bước ra, thông báo tình hình cả mẹ và bé đều ổn. Chỉ là lúc sinh con mất máu quá nhiều nên cô có thể sẽ hôn mê lâu hơn một chút. Còn bé gái, mặc dù sinh non nhưng vẫn rất khoẻ mạnh. Cả Hàn Thẩm và Chung Thất đều thở phào vì nhẹ nhõm, anh muốn xem mặt con nên đã bảo y tá bế nó ra cho mình. Là một bé gái mắt to tròn trông rất đáng yêu, anh đã định đợi sau khi Thi Nhi tỉnh lại, sẽ cùng cô đặt tên cho con của mình.
“Mang đứa nhỏ qua đây!”
Một giống nói vang lên sau lưng, làm nụ cười vừa hé lên trên môi của anh vụt tắt. Nhìn thấy con của mình bị bế đi, theo ánh mắt đó, anh và Phó lão gia đối đầu với nhau. Hàn Thẩm trừng mắt lạnh lùng nhìn ông ấy, lên tiếng bảo.
“Đứng đó! Chung Thất! Bế đứa bé cho tôi!”
Chung Thất ngây ra một lúc, rồi liền vâng lời mà bế đứa bé. Hàn Thẩm đứng đứng diện với ông ấy, lạnh lùng nói.
“Quả nhiên, ông muốn bắt con của tôi đi!”
Phó lão gia khẽ thở dài, nhìn bé gái kháu khỉnh trên tay của Chung Thất, con bé có đôi mắt đẹp hệt như Thi Nhi, còn môi và mũi thì lại giống anh y đúc. Còn bé như vậy, mà khuôn mặt đã có nét đẹp từ cha mẹ rồi. Ông ta bước đến gần, chậm rãi bảo rằng nó cần một cuộc sống tốt hơn, cần một gia đình tốt hơn. Hàn Thẩm nghe xong liền không nhịn được mà cười khẩy.
“Một người không cho cha của cháu mình được hạnh phúc, thì đừng nghĩ đến chuyện cho cháu của mình hạnh phúc.”
Ông ấy cứng họng, vì những gì mà anh vừa nói ra cũng đã đủ thể hiện, sự hận thù trong anh ngày một tăng lên. Sau chuyện Thi Nhi bị bắt nhốt ở bìa rừng lần này, càng làm anh như biến thành một người khác, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, có thể nổi cơn điên lên với bất kì ai. Bây giờ, người đàn ông mà mình nghĩ dã gϊếŧ mẹ của mình, lại muốn mang con mà chính người vợ mình yêu thương nhất rời xa cô ấy. Thi Nhi đã kiệt sức rồi, cô làm sao mà chịu nỗi khi biết chuyện được?
Hàn Thẩm đứng chắn trước mặt Chung Thất đang bồng con của mình, nói thẳng với Phó lão gia.
“Đây là con mà Thi Nhi vất vả sinh ra, ông không có quyền mang nó đi!”
Ông ấy cũng trở nên kiên quyết và cứng rắn hơn, nhìn vào mắt anh mà nói.
“Nhưng cả con và nó đều là huyết mạch của Phó gia, đều phải quay về Phó gia.”
Hàn Thẩm nhìn ông gật đầu khó hiểu. Sau đó, anh đột nhiên bước đến gần chỗ chiếc tủ, bên trên là bình đựng nước và vài cái ly. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh thẳng tay cầm một cái đập vỡ tan tành dưới đất. Phó lão gia và Chung Thất kinh ngạc, còn đứa nhỏ bị tiếng động lớn dọa cho khóc lên. Cầm một mảnh thủy tinh đi đến đứng trước mặt Phó lão gia, anh vẫn nhìn ông bằng ánh mắt thờ ơ, vô cảm. Còn tay anh, thì lại cầm mảnh vỡ ấy, cứa thẳng vào cổ tay của mình.
“Hàn Thẩm? Con làm gì vậy?”
“Thiếu gia?”
Máu trên vết hở ấy lập tức ứa ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch trắng, càng lúc càng nhiều. Vậy mà, trên mặt anh vẫn không có một chút cảm xúc đau đớn. Đưa cổ tay của mình ra trước mặt Phó lão gia, Hàn Thẩm dứt khoát nói.
“Nếu như ông muốn, tôi sẵn sàng rút cạn máu của mình để trả cho ông. Nhưng chỉ cần ông làm hại đến Thi Nhi và con của tôi… tôi sẽ dùng tính mạng này, để cược với ông.”
Hàn Thẩm! Con yêu cô gái ấy sâu nặng tới vậy sao? Cả tính mạng của con, cũng không quan trọng bằng tình yêu dành cho cô gái ấy.
…