"Đừng có chạy lung tung! Này!"
Đến chiều, Thi Nhi lại phải đưa Hàn Thẩm ra công viên gần nhà đi dạo.
Mỗi lần đi ra đây, anh đều chạy lung tung khắp nơi, còn đòi mua kẹo ngọt, mua bóng bay.
Phó lão gia đã dặn, cứ chiều theo sở thích của anh, còn phải trông chừng anh cẩn thận.
Hàn Thẩm cầm bóng bay chạy khắp nơi, làm Thi Nhi phải thục mạng chạy theo anh.
"Vợ ơi! Qua đây xem nè! Bong bóng bay! Bong bóng bay!"
Cô chạy theo anh đến một băng ghế đá.
Lúc này, Thi Nhi lại đưa mắt nhìn thứ gì đó, ánh mắt rất căm hận và thù oán.
Người đang đứng nhìn cô mỉm cười, chính là cha của cô.
Ông ta ăn mặc xốc xếch, đầu tóc bù xù, ấy vậy mà vẫn còn có thể lao đầu vào cờ bạc.
Thi Nhi quay sang nhìn Hàn Thẩm, anh lúc này vẫn đang ngồi chơi bóng bay.
Cô đi đến gần anh, ngồi thụm xuống rồi nhìn anh bảo.
"Anh ngồi đây đợi tôi nhé! Tôi sẽ về ngay!"
Anh gật đầu lia lịa nhìn cô rời đi, ánh mắt đăm chiêu nhìn người đàn ông kia.
Thi Nhi qua bên kia lộ, vừa thấy cha mình thì đã khó chịu hỏi.
"Ông đến đây làm gì? Lại muốn đòi tiền tôi sao?"
Ông ta thở dài một hơi rõ, lắc đầu chán nản than thở với cô.
"Cha xin lỗi, nhưng mà cha đen quá, cho nên..."
Cô vừa nghe xong liền phản ứng dữ dội.
Người cha này của cô, mỗi lần đến tìm cô đều là vì chuyện tiền bạc, nợ nần.
Cô "làm dâu" ở Phó gia, nếu không phải là vì được Phó lão gia thi thoảng cho ít tiền tiêu vặt, thì cũng là cắt xén tiền chợ để đưa cho ông ta, ấy vậy mà vẫn không đủ.
Mỗi lần ông ta tìm đến, Thi Nhi lại cảm thấy bất an.
So với sự khắc khe và cay nghiệt của Phó phu nhân, Phó lão gia có phần dễ chịu hơn.
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà dung túng cho người cha tệ bạc này của mình.
Cô cau mày khó chịu.
"Ông lại đi cờ bạc sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao ông không hối cãi vậy?"
Ông ta biết, bây giờ chỉ còn cô con gái này là có thể kím ra tiền cho mình, vậy nên dù có không phục cũng phải mềm mỏng.
Níu tay của Thi Nhi, ông ta khổ sở bảo.
"Cha hứa, chỉ lần này nữa thôi! Cho cha chút tiền đi! Được không con? Cha còn chưa ăn gì cả."
Nhìn ông ta nhợt nhạt, ôm bụng có vẻ rất đói, Thi Nhi lại không kìm lòng được.
Dù có tốt xấu thế nào, cũng là cha của cô, là người sinh ra cô.
Cô thở dài mệt mỏi, lấy trong túi áo sơ mi ra một số tiền, đây là toàn bộ tiền tiêu vặt mà Phó lão gia vừa mới cho cô ngày hôm qua.
Đưa cho ông ta, cô cũng không có hi vọng gì nhiều nữa.
Biết là có thể ông ta cũng sẽ mua ít thức ăn, rồi còn bao nhiêu thì lại dồn vào đánh bạc.
Nhưng biết trách ai bây giờ? Mẹ cô mất sớm, cũng là do ông ta nuôi cô khôn lớn, học lên tận đại học rồi mới nghỉ vì nhà quá nghèo.
"Cầm rồi đi đi!"
Người cha này coi như cũng còn chút lương tâm, đưa lại cho cô một ít, nhét vào tay cô rồi bảo.
"Giữ lại một ít dùng đi! Cha đi nhé!"
Thi Nhi nhìn theo bóng lưng gầy ấy, không biết nên giận hay nên buồn.
Cuộc đời của cô bất hạnh là vậy, thiếu thốn tình yêu của mẹ, có cha thì cũng như không.
Nhưng cô lại có một hoài bão rất lớn, đến cuối cùng cũng không thực hiện được.
Đang đứng ủ dột, Thi Nhi lại nghe thấy tiếng gọi của Hàn Thẩm bên kia đường.
"Vợ ơi! Vợ xong chưa vậy?"
Cô bất giác quay người lại.
Nhìn nụ cười vô tư này của anh, cô lại cảm thấy, như thế thật tốt.
Phó Hàn Thẩm! Giá như tôi có thể ngốc như anh, thì tốt biết mấy!
Thi Nhi nhìn anh cười, vẫy vẫy tay.
"Đứng đó đi! Tôi qua ngay!"
Ở gần đó, một chiếc xe hơi màu đen đã đậu ngay khu thương mại được 15 phút, bỗng nhiên khởi động máy.
Nó lao thẳng đến, nhắm về phía Hàn Thẩm vừa bước chân xuống lề đường vẫy tay chào Thi Nhi.
Trong xe là một người đàn ông mặc âu phục đen đeo kính râm không rõ mặt, tốc độ lái tăng dần lên.
Thi Nhi bước từng bước qua bên này, mới phát hiện có một chiếc xe rất lạ, còn nhắm thẳng vào Hàn Thẩm.
Cô tá hoả, hét lên.
"Đừng! Lùi lại mau!"
Hàn Thẩm quay sang, nhìn thấy chiếc xe ấy, còn có cả Thi Nhi đang chạy đến gần.
Anh đột nhiên hành động rất nhanh, lao đến ôm lấy cô rồi lấy đà nhảy vào trong vỉa hè.
Chiếc xe ấy thì được đà lao đi luôn rồi mất hút.
Cô ngẩng người lại, còn chưa kịp đau vì tay bị trầy xước thì đã lo cho Hàn Thẩm.
Không ngờ chồng ngốc này lại lao ra kéo cô vào, thật quá nguy hiểm.
"Anh có sao không? Hả? Có bị thương không?"
Anh được cô đỡ đứng dậy, kéo vội tay áo xuống che đi vết trầy xước ở khuỷu tay, xua tay nhăn mày.
"Không sao hết! Vợ có bị thương không? Anh sợ! Anh sợ!"
Anh vùi đầu vào lòng Thi Nhi một cách bất ngờ, còn ôm lấy cô cứng ngắt.
Cô nhìn theo hướng mà chiếc xe kia đã chạy, trong lòng đầy nghi ngờ.