Chương 6: Trò chuyện

Ôn Tiểu Nhã im lặng nghe bà nội kể chuyện của Thượng Quan Nam Trì. Vốn cô cho rằng Thượng Quan Nam Trì có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng không ngờ anh chỉ sống tốt hơn cô một chút.

Từ sau khi mẹ cô bỏ nhà đi, ba cô tái hôn, lại đem theo mẹ kế và em gái nhỏ hơn cô hai tuổi về, cuộc sống của cô và em trai liền không còn ngày lành.

Ngày ngày, Ôn Tiểu Nhã và em trai phải chịu sự bắt nạt từ mẹ kế và cô em gái. Thế nhưng khi họ cáo trạng với ba, ông ấy không những không phân xử cho họ, còn không để tâm vào bất kì lời nào của hai chị em. Em trai cô đã không thiếu lần bị cô em gái kia đánh, chỉ là lúc Ôn Tiểu Nhã chạy tới cứu em ấy, mẹ kế lại lấy cớ đánh cô.

Lúc nhỏ, những vết xanh xanh tím tím là điều không khó để thấy trên người Ôn Tiểu Nhã và em trai. Đôi lúc Ôn Tiểu Nhã rất hận mẹ cô, hận bà ấy vì sao lại ném cô và em trai ở lại cho người khác bắt nạt. Bây giờ nghĩ lại mới thấy cô thuở đó kém cỏi, ngây thơ nhường nào. Mặc dù hai chị em cô đi học đều là dùng tiền của ba, nhưng mà so với việc bọn họ bị bắt nạt, chèn ép nhiều năm như vậy, số tiền đó có đáng là bao.

Bà nội thấy Ôn Tiểu Nhã thất thần, liền gọi cô đến hai ba lần, Ôn Tiểu Nhã mới bừng tỉnh. Cô mỉm cười, nói với bà nội:

"Cháu không sao đâu."

Bà nội thấy thế thì yên tâm, lại hỏi Ôn Tiểu Nhã:

"Tiểu Nhã, trong nhà cháu cũng là bốn người sao? Hiện tại cha mẹ cháu có khỏe không?"

Ôn Tiểu Nhã nhu thuận trả lời:

"Bà nội, nhà cháu cũng là bốn người....."

Sau đó cô liền cùng bà nội tâm sự về chuyện trong nhà. Nghe xong, bà nội thở dài, bảo:

"Tiểu Nhã, bà không nghĩ tới vận mệnh của cháu cùng Nam nhi lại giống nhau vậy. Chỉ là lúc ba mẹ Nam nhi rời đi, bà và ông đều yêu thương anh em nó gấp bội. Hơn nữa chúng ta cũng không bao giờ đánh mắng hai anh em, mà anh em Nam nhi cũng rất nghe lời."

Ngồi trò chuyện bà nội ở hậu viện, bất tri bất giác liền nói đến bốn giờ. Sau đó, Ôn Tiểu Nhã cùng bà nội đi hái một ít trái cây đem về. Vừa vào nhà, cô đã nhanh tay cầm trái cây đi rửa sạch sẽ, rồi bưng đến để trên bàn trà.

Đúng lúc đó, Thượng Quan Nam Trì liền trở lại, sau lưng còn đi theo tiểu Lý.

"Tổng tài, mấy thứ này để chỗ nào?"

Tiểu Lý hỏi.

Thượng Quan Nam Trì nói:

"Tạm thời để trên sofa trong phòng tôi đi!"

Lời Thượng Quan Nam Trì vừa dứt, giọng nói hào hứng của Thượng Quan Uyển Nhi đúng lúc đi xuống đã vang lên:

"Anh, anh có phải là giúp em mua quần áo không?"

Thượng Quan Nam Trì cười nhạt, trả lời:

"Em đã có nhiều quần áo như vậy, có thể mở cửa hàng quần áo rồi mà còn muốn sao? Đây cũng không phải là cho em đâu."

Thấy vậy, Thượng Quan Uyển Nhi làm bộ tủi thân:

"Anh, anh có phải là mua cho chị dâu không? Từ bao giờ mà anh học được cách giúp người khác mua đồ vậy?"

Sau đó cô nàng dùng ánh tựa như phát hiện ra đại lục mới để nhìn chằm chằm Thượng Quan Nam Trì.

Thượng Quan Nam Trì bất đắc dĩ nhìn cô nhóc:

"Em chỉ là một đứa trẻ, biết cái gì chứ. Em không nói lời nào thì người trong nhà cũng không ai dám nói em câm đâu."

Ấy thế mà Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lại không giận, chỉ cười cười:

"Xem ra là bị em đoán trúng rồi! Anh, lần này em ủng hộ anh hai tay luôn."

Thượng Quan Nam Trì cũng không thèm phản ứng với cô em gái khiến mình đau đầu này nữa.

Ôn Tiểu Nhã đứng phía đối diện liền khó hiểu hỏi:

"Anh sao lại giúp em mua quần áo nữa thế, không phải buổi sáng vừa mua hai bộ sao?"

Thượng Quan Nam Trì đáp:

"Em ở đây cả một tuần.. Hai bộ quần áo mang theo đủ mặc sao? Lại nói, lúc em đến cũng đâu mang theo áo ngủ?"

Cô nàng Thượng Quan – không sợ chết – Uyển Nhi lại ngoi lên thắc mắc tiếp:

"Anh hai nghĩ quá chu đáo rồi, anh giúp chị dâu mua áo ngủ chính là áo ngủ tình thú đi! Anh có phải còn giúp chị dâu mua nội y nữa? Không được, không được, em muốn kiểm tra xem anh rốt cuộc mua cái thể loại áo ngủ gì cho chị dâu!"

Nói xong cô nàng liền chuẩn bị lên lầu tìm.

Thượng Quan Nam Trì liền quát:

"Thượng Quan Uyển Nhi, em có muốn biết Xa Chính Hiên ở đâu không?"

Vừa nói tới Xa Chính Hiên liền hữu hiệu, Thượng Quan Uyển Nhi chạy như bay xuống, gấp gáp hỏi:

"Em không xem nữa, quần áo thì có thể có cái gì đẹp chứ!"

"Như vậy thì tốt.

Thượng Quan Nam Trì nói.

Thấy vậy cô nhóc kia liền cao hứng:

"Anh, mau nói cho em biết hiện tại anh ấy đang ở đâu?"

"Đợi anh gửi địa chỉ của cậu ta cho em."

Thượng Quan Nam Trì tùy ý trả lời.

Hai anh em bọn họ nói chuyện hồi lâu, sau đó họ mới phát hiện ra mặt của Ôn Tiểu Nhã đứng cạnh đã đỏ hồng.

Thấy vậy, Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng hỏi thăm:

"Chị dâu, sao mặt chị lại đỏ như vậy, sẽ không phải là phát sốt chứ?"

Ôn Tiểu Nhã lắc đầu trả lời:

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là chị đột nhiên có chút nóng thôi."

"Nóng sao? Em cảm thấy vẫn bình thường mà!"

Thượng Quan Uyển Nhi khó hiểu lẩm bẩm, rồi tự đưa tay sờ trán mình kiểm tra. Cô thấy đúng thật là không nóng mà.

Thượng Quan Nam Trì thấy hành động này của em gái thì bất đắc dĩ cười cười. Mà tiểu Lý đi lên cất đồ cũng vừa lúc đi xuống:

"Tổng tài, tôi đã để đồ vào trong phòng rồi. Nếu như không có việc gì thì tôi xin phép đi trước."

Thượng Quan Nam Trì liền gật gật đầu, tỏ ý tiểu Lý có thể đi rồi. Sau đó anh thấy bà nội tắm rửa xong đang từ trên tầng xuống, liền hỏi:

"Bà nội, sao cháu lại không thấy ông nội đâu?"

"Ông nội cháu còn đang ở trên tầng xem báo chí. Bây giờ ông ấy rất nhàn rỗi, chuyện gì cũng chẳng thèm quan tâm, một chút cũng không muốn lo lắng cho hôn sự của cháu đấy!"

Bà nội liền oán giận nói.

Thượng Quan Nam Trì đùa:

"Bà nội, người cũng không cần nhọc lòng. Bà xem, bây giờ không phải là lập tức có cháu dâu cho người sao?"

Bà nội ôn nhu nhìn Tiểu Nhã, bảo:

"Cháu đó, lại nịnh bà. Tiểu Nhã là một cô gái tốt, cháu lại đem cháu bé dọa cho sợ đây này!"

Ôn Tiểu Nhã nghe thấy bà nội cùng Thượng Quan Nam Trì thảo luận về cô, liền đi tới ngồi bên bà nội.

Thấy cô, Thượng Quan Nam Trì lại tiếp tục:

"Tiểu Nhã, anh đã giúp em xin nghỉ luôn một tuần, em bây giờ liền ở lại đây bồi bà nội đi."

"Nhưng mà em vẫn muốn đi làm. Nếu không ngày mai em còn một ngày cuối liền ở đây với bà nội, tuần sau lại đi làm được không?"

Ôn Tiểu Nhã nói.

"Ôn Tiểu Nhã, em còn nhớ rõ anh nói gì sao? Nếu em nhớ rõ thì đừng cùng anh mặc cả nữa."

Thượng Quan Nam Trì không kiên nhẫn đáp. Nếu cô dám không nghe sắp xếp của anh, anh liền cho cô biết hậu quả.

Giữa bầu không khí căng thẳng ở phòng khách, giọng nói nghi hoặc của bà nội vang lên:

"Nam nhi, cháu và Tiểu Nhã là có chuyện gì đây? Tiểu Nhã sẽ không phải là cháu mời đến lừa dối chúng ta chứ?" (Dembuon chấm VN)

Thượng Quan Nam Trì thầm nghĩ, quả nhiên bà nội anh rất thông minh, chưa gì đã đoán ra vấn đề. Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh đáp:

"Bà nội, người nói cái gì vậy. Người theo đuổi cháu có rất nhiều. Bà xem cháu giống cái dạng không tìm được bạn gái, phải tiêu tiền để nhờ người giả trang sao? Không tin bà có thể hỏi cô ấy."

Nghe những lời này của Thượng Quan Nam Trì, Ôn Tiểu Nhã liền muốn nói:

"Anh không phải giống, mà anh vốn chính là cái dạng tìm không được bạn gái, phải uy hϊếp tôi tới giúp anh." Bất quá chưa kịp để cô mở miệng, ánh mắt uy hϊếp của Thượng Quan Nam Trì đã phóng tới rồi.

Bà nội nghe vậy vẫn không tin Thượng Quan Nam Trì, bà nhẹ nhàng hỏi Ôn Tiểu Nhã:

"Tiểu Nhã, cháu có phải là do Nam nhi mời đến lừa gạt chúng ta hay không?"

Mà Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh cũng mở to mắt nhìn cô, muốn xem Ôn Tiểu Nhã là bạn gái thật hay giả.

"Bà nội à, cháu và Nam Trì là thật lòng yêu nhau. Chúng cháu sao có thể đem loại sự tình này ra đùa giỡn chứ!"

Ôn Tiểu Nhã mặt ngoài thì bình tĩnh nói, nhưng bên trong lại âm thầm mà ghét bỏ chính bản thân,

Bà nội thấy Ôn Tiểu Nhã như vậy thì cũng tin là thật, gật gật đầu:

"Không có gì thì tốt. Nam nhi, về sau cháu phải đối với Tiểu Nhã ôn nhu một chút, đừng có chốc lát lại hù dọa cháu bé."

Thượng Quan Nam Trì đáp:

"Vâng, bà nội. Cháu nghe lời bà."

Lúc này Tiểu Diễm liền đi lên mời mọi người xuống ăn cơm, mà ông nội cũng từ trên tầng bước xuống:

"Đã đến giờ ăn cơm rồi mà còn ở đây làm gì thế?"

Ông nội vốn không thích nói chuyện lắm, chỉ có ngẫu nhiên bà nội hỏi đến, ông mới đáp lời.

- ---

Cả nhà ăn cơm xong, bà nội mới quay sang nhắc Thượng Quan Nam Trì:

"Nam nhi, bây giờ trời vẫn còn sớm, cháu dẫn Tiểu Nhã sang nhà kính nhìn một chút đi!"

Thượng Quan Nam Trì liền đáp ứng. Anh dẫn theo Ôn Tiểu Nhã đi đến nhà kính. Vừa dẫn cô bước vào, Ôn Tiểu Nhã đã thể hiện rõ sự thích thú của mình với nơi này.

Bên trong nhà kính đặt một chiếc bàn pha lê tròn, xung quanh lại có sáu cái ghế dựa, gần đó còn đặt bốn cái bập bênh. Giá mà buổi tối được ngồi ở trong này vừa trò chuyện, vừa ngắm sao trời thì quả thật là tuyệt vời. Hơn thế nữa, trong nhà kính trồng rất nhiều loại hoa cỏ, chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm ngát của chúng sẽ tràn ngập trong không khí.

Đứng trong nhà kính đã giúp Ôn Tiểu Nhã thả lỏng cơ thể và tâm hồn cô không ít. Ôn Tiểu Nhã nhắm mắt, dùng mũi cảm thụ hương thơm từ các loài hoa cỏ. Thượng Quan Nam Trì thấy hành động này của Ôn Tiểu Nhã, liền không nhịn được hỏi:

"Cảm nhận đủ rồi sao? Cảm nhận đủ rồi chúng ta liền trở về phòng ngủ."

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật tại dembuon.vn