Thượng Quan Nam Trì nắm lấy tay Ôn Tiểu Nhã, vừa đi vừa nghe điện thoại: "Bà nội, chúng cháu đã trở về đây."
Bà nội ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Nam Trì, bà liền đứng dậy và nói: "Trở về là tốt rồi. Đi ăn cơm, bà chỉ đợi hai đứa về thôi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà nội đã lâu không gặp bà, cháu rất nhớ bà và ông nội. À, ông nội đâu bà?"
Bà nội nói: "Còn phải nói, đúng là chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau. Ông nội ở trên lầu, sẽ xuống ngay thôi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ơi, cháu xin lỗi, cháu..." Bà nói: "Không sao đâu, cháu và Nam Trì trở về là tốt rồi." sau đó bà ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nam Trì nói: "Nam Trì, về sau có chuyện gì cháu vẫn phải đối tốt với Tiểu Nhã, giống như bây giờ. May mà Tiểu Nhã tha thứ cho cháu, bằng không sau này cháu đừng có về đây."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bà ơi, cháu biết cháu sai rồi, bà đừng mắng cháu. Trong mắt người khác cháu rất tốt. Nếu người khác biết cháu ở nhà luôn bị bà mắng, chẳng phải người ta sẽ chê cười sao? "
Bà nội nói: "Trong mắt người khác cháu rất tốt, nhưng trong mắt bà cháu mãi mãi là cháu của bà, nếu cháu làm không đúng, bà sẽ mắng cháu".
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bà, trong thực tế, cháu luôn luôn muốn cảm ơn bà."
Bà nội nói: "Cảm ơn bà vì cái gì?" Thượng Quan Nam Trì nói: "Cảm ơn bà đã sai người bỏ thuốc vào rượu của cháu đêm hôm đó, và sau đó cháu quen Tiểu Nhã một cách tình cờ".
Bà nội nói: "Thằng nhải con, ai bảo cháu không có bạn bè! Người già như cháu, trẻ con sẽ coi là nước tương."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bà, mặc kệ nói như thế nào, thật may mắn người vào đêm hôm đó là Tiểu Nhã. Nếu đó là người mà cháu không thích, cháu sẽ yêu cầu cô ấy về sau đừng xuất hiện trước mặt cháu. Vì vậy, về sau bà đừng sai ai bỏ thuốc nữa. Tiểu Nhã sẽ tức giận. "
Bà nội nói: "Thằng nhải con, cháu tưởng bà nội mắc bệnh Alzheimer sao? Cháu đã có vợ rồi, bà sao phải làm việc này."
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi xuống dưới: "Bà nội, bà nói ai là người mất trí nhớ?"
Bà nội nói: "Bà không nói ai, cháu lỗ tai nhạy bén, ở trên lầu có thể nghe thấy dưới đây nói chuyện."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà nội, cháu vừa mới xuống lầu. Hơn nữa bà nói lớn như vậy, hẳn là ai cũng có thể nghe thấy."
Ông nội cũng bước xuống và nói: "Bà, Uyển Nhi nói đúng. Giọng bà nói to, tôi ở trên lầu cũng nghe thấy."
Bà nội nói: "Tôi quen vậy rồi, không đổi được"
Ông nội nói: "Vậy sau này khi nhà có khách, bà ít nói chút."
Bà nói: "Ông già chết tiệt, còn ghét bỏ tôi đến vậy." Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà nội không sao, cháu chỉ thích nghe bà nói chuyện. Chúng ta ăn cơm tối đi."
Bà nội nói: "Vẫn chỉ có Tiểu Nhã tốt với tôi. Diễm nhi mau bưng đồ ăn lên."
Trong vòng mấy phút, trên bàn đã bày đầy các món ăn thịnh soạn, Ôn Tiểu Nhã nuốt nước miếng muốn ăn. Thượng Quan Nam Trì thấy được, giúp Ôn Tiểu Nhã gắp chiếc đùi gà. Ôn Tiểu Nhã cầm lên, cho vào miệng cắn một cái, nhanh chóng nôn.
Thượng Quan Nam Trì hỏi: "Tiểu Nhã, có chuyện gì vậy?" Ôn Tiểu Nhã nói: "Em không biết, chắc là do chân gà quá nhiều dầu mỡ và ngực có chút khó chịu."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, đùi gà này không có dầu mỡ, chị xem em ăn ngon như thế nào." Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì đang gặm đùi gà, cô buồn nôn hơn. Cuối cùng cô ấy nói: "Anh ăn đi, em đi uống trà."
Bà nội nói: "Tiểu Nhã, con không phải là mang thai đấy chứ? Trông rất giống."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, em đã như thế này bao lâu rồi?" Ôn Tiểu Nhã nói: "Hôm nay em đã cảm thấy chút khó chịu khi ở chỗ làm. Sau đó em uống trà thì tốt hơn."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Vậy vừa rồi chắc không phải say xe." Ôn Tiểu Nhã nói, "Em không biết."
Bà nội vui vẻ nói: "Chắc hẳn rồi ông, chúng ta có chắt." Ông nội nói: "Tôi xem, hiện tại bà có chuyện phải làm, cũng sẽ không nghĩ tới giúp Nam Trì làm loạn."
Bà nội nói: "Ông già thúi, ông tại sao luôn nhắc tới chuyện này!"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, nếu không anh đưa em đi bệnh viện xem xét." Ôn Tiểu Nhã nói: "Em hiện tại thật sự không muốn đi, có chút mệt."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh à, không phải là lần đó anh lấy hai ngàn đồng tiền mua cái đó à, em giúp anh chị tính một chút, thời gian vừa hợp lí."
Thượng Quan Nam Trì nghiến răng nghiến lợi nói: "Thượng Quan Uyển Nhi, em không muốn ở trong nhà này nữa đúng không! Em không muốn ở lại đây, anh sẽ cử em đến văn phòng chi nhánh ở Hoa Kỳ làm việc, cho em mỗi năm trở về một lần, anh xem em còn nhiều lời hay không. "
Thượng Quan Uyển Nhi uất ức nhìn bà nội và nói: "Bà ơi, bà xem anh ấy luôn bá đạo như vậy. Đời cháu thật cay đắng, ngay cả khi không còn cha mẹ, cháu vẫn luôn bị anh trai uy hϊếp."
Bà nội nói: "Nó không dám đuổi cháu đi đâu. Còn có bà ở đây." Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý quay sang nhìn Thượng Quan Nam Trì.
Thượng Quan Nam Trì phớt lờ Thượng Quan Uyển Nhi, thay vào đó nói với Ôn Tiểu Nhã: "Tiểu Nhã, bây giờ em muốn ăn gì? Em sẽ không định chỉ uống trà như thế này chứ!"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Em muốn ăn tất cả mọi thứ, nhưng khi em cắn vào miệng, em lại cảm thấy buồn nôn."
Bà nội nói: "Tiểu Nhã, có lẽ cháu nên ăn một ít hoa quả trước, khi nào cháu thực sự muốn ăn, bà sẽ nấu cho cháu."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Dạ, cảm ơn bà nội, vậy mọi người ăn đi, cháu đến kia ăn hoa quả."
Bà nội nói: "Đi thôi!" Ôn Tiểu Nhã nhìn một bàn đồ ăn ngon, cũng không ăn được nữa, đành phải ăn hoa quả.
Sau khi Ôn Tiểu Nhã đi, bà nói, "Nam Trì, bà nghĩ Tiểu Nhã thực sự đang mang thai. Cháu không định đến thăm gia đình cô ấy sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bà ơi, cháu luôn muốn đến thăm, nhưng Tiểu Nhã dường như không quyết tâm kết hôn với cháu, vì vậy cháu đã không đi."
Ông nội nói: "Cô ấy sợ cháu độc đoán quá, không yên phận sống với cháu được. Bây giờ cô ấy đã như thế này, đừng nói nhiều lời, mau đi thăm ba mẹ của cô ấy."
Thượng Quan Nm Trì nói: "Cháu biết, ông nội của cháu," Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh trai muốn em đi theo anh để anh thêm can đảm sao? Em nghe nói rằng mẹ kế và em gái của chị dâu rất tốt."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Em không đi cũng không sao, nếu đi còn tệ hơn."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh Trai đừng quá coi thường em. Em là em gái duy nhất của anh. Anh không thể tin tưởng em, cho em tự tin một chút được không?"
Bà nội nói: "Nam Trì, hay để Tiểu Nhã đi cùng. Hai cháu phải chăm sóc lẫn nhau. Theo tính khí của cháu, người khác nghĩ rằng cháu là đi uy hϊếp họ. Hãy để Tiểu Nhã đi, cô ấy sẽ nói tốt về cháu."
Thượng Quan Nam Trì bất lực nói: "Bà nội, cháu chỉ là đi thăm một chút, bà giống như cháu sắp đi đánh giặc vậy."
Bà nội nói: "Cháu có thể tự đi. Khi mọi việc ổn định, bà và ông nội sẽ lại đến đó. Để thể hiện lòng coi trọng gia đình Tiểu Nhã".
Thượng Quan Nam Trì nói: "Ông bà, cháu no rồi. Cháu sẽ ra ngoài xem Tiểu Nhã có muốn ăn gì không."
Bà nội nói: "Đi đi."
_____
Editor: Haien243
Cập nhật 13.6.2021 tại dembuon