"Cũng đã qua nửa tháng rồi mà cái tên Thượng Quan Nam Trì kia từ sau cái ngày đó cũng chưa từng xuất hiện lại, cũng không thèm gọi điện thoại cho mình nữa. Mà kể ra cũng lạ thật, mình vậy mà còn có chút nhớ anh ta nữa chứ." Ôn Tiểu Nhã lầm bà lầu bầu nói.
Lúc này cũng đúng lúc tiểu Lý vừa bước chân vào cửa hàng váy cưới, nghe được thấp thoáng lời Ôn Tiểu Nhã vừa nói, liền cảm thấy kỳ quái mà hỏi lại, "Cô Ôn, sao cô lại ngôi đây tự nói chuyện một mình vậy, là không thoải mái chỗ nào sao?" Ôn Tiểu Nhã lắc đầu nói "Không có việc gì, không có việc gì. Tiểu Lý lại đây tôi hỏi anh cái này một chút. Tổng tài của các anh mấy bữa nay không đi làm à?," Tiểu Lý nói, "Cô Ôn chắc là đang nhớ tổng tài chứ gì. Chả là tổng tài anh ấy đi công tác rồi, hình như là tầm mười ngày. Cũng có thể là hai mươi ngày mới trở về. Nếu cô Ôn nhớ anh ấy, có thể phát WeChat, như vậy có khả năng anh ấy sẽ về sớm hơn."
"Ai thèm nhớ anh ta chứ, tôi đây chỉ là muốn biết anh ta đang làm gì thôi" Ôn Tiểu Nhã tận tâm tận lực mà tìm lý do, nhưng vẫn là không tìm thấy cái nào thích hợp. "Cô Ôn, vậy cô có muốn biết vì sao tổng tài anh ấy đi lâu như vậy không? Nếu muốn biết, cô chỉ có thể tự mình đi hỏi anh ấy mà thôi." Tiểu Lý đắc ý nói.
"Tôi mới không thèm liên lạc với anh ta đâu. Lại nói cứ mỗi lần tôi mở mồm ra nói chuyện với anh ta là y rằng anh ta đều sẽ vô duyên vô cớ mà phát hỏa, tôi chính là không thèm nói chuyện với anh ta." Ôn Tiểu Nhã miễn cưỡng nói. Tiểu Lý đáp lại "Vậy chuyện này tùy theo ôn tiểu thư rồi. Dù sao tôi cũng chỉ thân là trợ lý. Việc tư của ông chủ chúng tôi cũng không thể xen mồm vào." Nói xong liền đi mất.
Ôn Tiểu Nhã trong lòng có chút loạn, miệng nói không muốn liên hệ với Thượng Quan Nam Trì, nhưng mà trong lòng thật ra lại rất muốn biết nguyên nhân mà Thượng Quan Nam Trì đi công tác lâu như vậy. Nghĩ nghĩ một hồi lại tự nhủ thêm với lòng "Ôn Tiểu Nhã. Mày tuyệt đối không được động lòng với Thượng Quan Nam Trì! Quan hệ giữa anh ta và mày chỉ là mối quan hệ đôi bên có lợi thôi, tuyệt đối không được suy tâm vọng tưởng. Bằng không sẽ chết thực thảm." Cũng may là trong lúc này người trong tiệm đều vội vội vàng vàng, bằng không nếu thấy cô như vậy, khẳng định sẽ rước cô đến tận giường của bệnh viện tâm thần.
Thật vất vả mới chờ đến tan tầm. Ôn Tiểu Nhã còn thở không còn lực mà lết xác về nhà, giờ cô chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm bẹp ở trên giường không nhúc nhích. Cái cảm giác đó chính là mệt hơn cả leo núi, nếu leo núi mệt mỏi còn có thể dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn cô bây giờ chính là tâm mệt, không thể nghỉ ngơi, cho dù đang nằm trên giường như thế này cũng không thể ngủ được. "Đây là muốn gϊếŧ chết tôi luôn hay sao trời, có ai tới cứu tôi không?" Ôn Tiểu Nhã vô lực nói, nhưng mà không một ai trả lời cô. Trong cả gian phòng nhỏ hẹp này chỉ vang vọng thanh âm của chính cô.
"Thượng Quan Nam Trì, cái yêu quái già gây họa ngàn năm như anh tại sao lại cứ phải tìm tôi gây họa chứ. Trong lòng tôi đã vì anh mà mệt muốn chết rồi, thế mà anh một cú điện thoại cũng không thèm điện cho tôi!" Ôn Tiểu Nhã càng nói trong lòng lại thấy càng khó chịu hơn, muốn khóc lại khóc không được.
"Thượng Quan Nam Trì, tôi đây chính là chỉ muốn biết tại sao anh lại đi lâu vậy thôi đấy. Hôm nay nếu không hỏi anh cho ra nhẽ. Tôi sợ hôm nay mình sẽ chết mất thôi" Ôn Tiểu Nhã vừa nói vừa đi tìm lại số điện thoại của Thượng Quan Nam Trì. Bởi vì không lưu số trong danh bạ nên chỉ có thể lục lại quá khứ, tìm lại Nhật ký cuộc gọi. Một lát sau, cuối cùng cũng thấy rồi. Đang định ấn gọi, nhưng nghĩ lại lại không biết mình phải nói cái gì. Chẳng lẽ giờ này gọi qua đó hỏi anh đang làm gì, vì sao lâu rồi không gọi điện cho tôi hay sao?
Thượng Quan Nam Trì đã từng nói sau này hai người ai đi đường nấy, anh cũng không hứa hẹn điều gì, lại càng không uy hϊếp cô phải trở thành bạn gái của anh nữa. "Nếu như bây giờ mình gọi điện thoại cho anh ta, có khi nào anh ta không thèm nhận luôn hay không ta? Vậy thì cũng quá là mất mặt rồi. Gọi điện thoại thì còn có thể không nghe. Hay là giờ mình add Webchat của anh, để anh nhìn thấy là được rồi. Mà không biết Webchat của anh có dùng số này không nữa?" Ôn Tiểu Nhã tự lầm bà lầu bầu nói chuyện. Tự cô cũng cảm thấy mình như một đứa thần kinh vậy, mấy bữa nay toàn tự nói chuyện một mình. Tất cả cái này chắc chắn là do Thượng Quan Nam Trì làm hại.
Lúc này tiểu Lý cũng đang gọi điện thoại cho Thượng Quan Nam Trì "Đúng rồi, tổng tài, vừa rồi cô Ôn mới hỏi tôi là anh đi đâu mà lâu như vậy không nhìn thấy anh đi tới cửa hàng váy cưới." Tiểu Lý vừa báo cáo công việc xong liền ngay lập tức bẩm báo với Thượng Quan Nam Trì về Ôn Tiêu Nhã. Thượng Quan Nam Trì hỏi lại, "Vậy cậu nói như thế nào" " Tôi nói với cô ấy là anh đang đi công tác, còn phải đi rất lâu nữa, nếu như cô ấy muốn biết anh đang làm gì thì cô ấy phải tự mình đi hỏi anh." Tiểu Lý trả lời nói. Thượng Quan Nam Trì nói "Làm rất tốt, trở về sẽ thêm tiền thưởng cho cậu."
Tiểu Lý vội vàng nói "Cảm ơn tổng tài. Còn có mấy bữa nay cô Ôn vẫn luôn tự nói chuyện một mình. Trạng thái tinh thần có vẻ không ổn định lắm, tôi đoán là có lẽ hôm nay có ấy sẽ gọi điện cho anh. Không biết số điện thoại cho anh dùng bây giờ có liên kết với Webchat không ạ? Nếu không anh nên xin liên kết nhanh đi. Tôi thấy một cô gái văn tĩnh như cô Ôn có lẽ sẽ không trực tiếp gọi điện cho anh đâu, khẳng định là cô ấy sẽ xin bạn tốt trên Wedchat"
"Ôn Tiểu Nhã, để xem tôi sẽ thu thập em như thế nào. Em cứ đợi đấy!" Thượng Quan Nam Trì tự nói với mình, rồi thảnh thảnh thơi thơi mà ngồi chờ đợi tin tức của Ôn Tiểu Nhã. Bởi vì anh đã sớm có WeChat rồi. Chỉ là WeChat của anh chỉ có vài huynh đệ bằng hữu ở trong đó cùng với Thượng Quan Uyển Nhi mà thôi. Cho nên anh không hay chú ý nhiều đến Webchat của mình cho lắm. "Ôn Tiểu Nhã, nếu trong Webchat của tôi có em. Tôi nhất định mỗi ngày đều chú ý đến nó." Thượng Quan Nam Trì lại tự lẩm bẩm một mình.
Bên này, Ôn Tiểu nhã rốt cuộc cũng dốc hết can đảm của mình ra để xin bạn tốt của Thượng Quan Nam Trì. Thời gian cứ trôi một phút hai phút....... Chờ đến mười phút, Ôn Tiểu Nhã gần như muốn mất hết kiên nhẫn rồi thì trên màn hình di động của cô bỗng hiện ra dòng chữ, " Tôi đã đồng ý làm bạn tốt của bạn, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện phiếm với nhau được rồi."
Ôn Tiểu Nhã cao hứng nhắn, "Đang làm gì đấy?" Rồi nhanh chóng gửi qua. Thượng Quan Nam Trì chậm rãi hồi lại. "Tôi với cô cũng chẳng quen biết gì. Tại sao tôi lại phải khai báo việc của mình cho cô chứ?" Ôn Tiểu Nhã nhắn lại, "Anh cứ coi như chúng ta là bạn tốt là được mà." Thượng Quan Nam Trì trở lại: " Cô cho là tôi cũng ăn không ngồi rồi như cô sao? Còn xem có là bằng hữu nữa chứ." Ôn Tiểu Nhã viết, " Tại sao con người anh lại cứng nhắc như vậy chứ?" Thượng Quan Nam Trì thấy Ôn Tiểu Nhã nóng nảy, trong lòng anh lại thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng vẫn chậm rãi viết, "Có chuyện quan trọng gì thì nói, không có chuyện gì thì đừng có ở đây mà tốn mực."
Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy tin nhắn này. Thật sự lúc này chỉ muốn táng cho Thượng Quan Nam Trì một phát không rõ đông tây nam bắc luôn mà thôi. Ôn Tiểu Nhã còn đang suy nghĩ nên nhắn lại như thế nào. Thượng Quan Nam Trì lại nhắn thêm một tin, "Không nói chứ gì, cô không thấy tôi đến thời gian để kéo cô vào sổ đen cũng không có sao, nên càng không rảnh mà tán phét với cô." Trong lòng Thượng Quan Nam Trì lúc này vui muốn hát lên. "Ôn Tiểu Nhã kết cục của việc đối nghịch với tôi vẫn luôn rất thảm, cô cứ chậm rãi mà hưởng thụ đi." Thượng Quan Nam Trì lầm bầm lầu bầu nói.
Ôn Tiểu Nhã nhắn "Anh có biết tôi và tôi cũng biết anh." rồi nhắn qua. Thượng Quan Nam Trì đáp lại: "Người mà tôi nhận thức nhiều không đếm xuể. Mà người biết đến tôi lại càng nhiều, cô đây là cái cọng hành nào hả?" Ôn Tiểu Nhã tức đến bốc lửa. Dùng sức mà voice chat qua "Thượng Quan Nam Trì, anh chính là một thằng điên biếи ŧɦái."
Bên kia Thượng Quan Nam Trì vừa nhìn thấy voice chat của cô, liền click mở nghe. Khuôn mặt soái khí cười lên càng thêm mê người. Anh chính là muốn cải hiệu quả này. Sau đó liền nén cười mà phát voice chat qua, "Thanh âm này có chút quen tại nha, cô là cô Ôn sao? Không biết cô tìm tôi có chuyện gì đây?" Ôn tiểu nhã ghìm giọng nói "Không có chuyện gì," Thượng Quan Nam Trì lại phát giọng tới, "Không biết cô Ôn cô bắt đầu hài hước như vậy từ bao giờ thế. Tôihỏi cô, chuyện của chúng ta không phải đã giải quyết xong rồi sao?"
"Thượng Quan Nam Trì, anh cứ tiếp tục đắc ý đi. Đợi đến lúc anh có việc phải nhờ vả tôi, để xem tôi có giúp anh hay không." Ôn Tiểu Nhã buồn bực nói. Thượng Quan Nam Trì phát lại. "A, hóa ra là cô có việc muốn nhờ tôi giúp chứ gì. Nói đi. Tuy rằng bây giờ chúng ta bây giờ cũng không tính là bằng hữu, nhưng nếu là chuyện của cô tôi sẽ đặc cách mà giúp đỡ, dù sao cô cũng từng giúp đỡ tôi rồi mà."
Ôn Tiểu Nhã nhắn lại "Nhìn cái bộ dáng này của anh, tôi việc gì cũng không muốn nói, tạm biệt." Nói xong liền ném điện thoại qua một bên, tuy rằng bị Thượng Quan Nam Trì làm cho tức điên lên, nhưng mà trong lòng cô lại thấy thật cao hứng, tinh thần lại lập tức đi lên.
- ------
Editor: Hehee