"Tiểu Nhã, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?" Vừa đến cửa hàng Lan Lan liền tới hỏi.
Ôn Tiểu Nhã đáp: "Không có gì lớn, chỉ là về quê thăm bà ngoại thôi."
Lan Lan ahhh một tiếng tiếp theo lại nói: "Cậu đi mấy hôm, trong tiệm đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nghe nói chúng ta thay đổi ông chủ nha, nghe nói cửa hàng váy cưới sẽ mở rộng. Cũng nghe nói ông chủ mới địa vị rất lớn, mà vẫn là cẩu độc thân đó." Lan Lan rất mê trai nói.
Ôn Tiểu Nhã à một tiếng, nhìn xuống dưới xem có gì làm không. Lan Lan cũng không để ý tới Ôn Tiểu Nhã, cứ tự mình si mê, sau đó nói: "Tiểu Nhã cô nói xem, tớ như vậy có hợp mắt người nhìn không?"
Ôn Tiểu Nhã nhìn Lan Lan nói: "Cậu rất hợp, đừng nói là đàn ông nhìn cậu sẽ bị mê hoặc, đến tớ cũng bị cậu mê hoặc."
Nghe được những lời cô nói Lan Lan đắc ý: "Vậy sao, cậu có tin chị đây sẽ thu phục được ông chủ độc thân không?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Gái này vừa bị kí©h thí©ɧ gì rồi à? Sao mà đột nhiên muốn gả mình thế."
Lan Lan đáp: "Chị đây chính là muốn gả mình. Nếu gả cho kẻ có tiền, chị về sau chả phải liều mạng đi làm nữa." Lan Lan là bạn thân đồng thời là bạn học của Ôn Tiểu Nhã từ cao trung đến đại học, cô ấy cũng chỉ lớn hơn Ôn Tiểu Nhã hai tháng mà thôi. Ở trước mặt Ôn Tiểu Nhã vẫn luôn thích tự xưng là chị.
Lúc này Lý Giai nói: "Ông chủ mới của chúng ta đến rồi." Sếp lớn nhanh bảo mọi người xếp hàng: "Ông chủ mới đã tới, mọi người hãy vỗ tay cho ông chủ mới của chúng ta nào, sau này chúng ta chính là dựa vào ông chủ để có tiền lương sống đó, nên lúc vỗ tay vỗ mạnh hơn chút."
Ngoài cửa có hai người đi vào, một chủ, một trợ lý. Ôn Tiểu Nhã cùng mọi người tò mò, hướng cửa tiệm nhìn xem, cô chỉ là cảm bóng dáng người kia có chút quen thuộc. Ôn Tiểu Nhã rụt đầu lại, còn đang suy nghĩ có phải đã từng gặp qua rồi không. Liền nghe thấy tiếng vỗ tay lớn, Ôn Tiểu Nhã cũng vỗ theo vài cái.
Khi cô ngẩng đầu lên, liền ngây người, Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã như vậy, khóe miệng cười nhếch nhẹ: "Chào mọi người, tôi tên Thượng Quan Nam Trì. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là ông chủ mới của tiệm, hy vọng mọi người về sau nghe theo sự sắp xếp của tôi nghiêm túc làm việc." Nghe được giọng nói khàn khàn gợi cảm, vẻ bề ngoài còn quyến rũ ấy thế là làm cho các cô gái trong tiệm say như điếu đổ. Chỉ có Ôn Tiểu Nhã không nhìn đến anh.
"Tên người đó là gì? Đối với lời nói tôi có ý kiến gì không, hay không muốn chào đón tôi?" Ôn Tiểu Nhã không nghĩ tới Thượng Quan Nam Trì ngày đầu tiên chính là muốn làm khó cô, cô đáp: "Ông chủ, tôi tên Ôn Tiểu Nhã, tôi rất hoan nghênh anh. Anh chính là người phát lương tháng cho tôi, sao tôi dám có ý kiến gì với anh. Không có anh chắc tôi sẽ đói chết đầu đường."
Lan Lan nhẹ nhàng nắm tay Ôn Tiểu Nhã, sếp lớn thật không biết hôm nay Tiểu Nhã ăn gì mà khác với cô gái ngày thường rất ít nói? Mà dám nói chuyện kiểu đấy với ông chủ lớn. Sếp nói: "Tiểu Nhã em đang làm gì vậy, có gì từ từ nói." Thượng Quan Nam Trì không vội, tiếp tục tuyên bố ít quy tắc mới, sau đó giải tán.
Sếp lớn nhìn Thượng Quan Nam Trì nói: "Ông chủ, tôi đã cho người dọn phòng cho anh, tuy rằng không lớn, nhưng rất sạch sẽ."
Sếp lớn cười, dẫn đường cho anh. Thượng quan Nam Trì không nói gì, khi đến văn phòng nhìn sếp lớn nói: "Cô là lãnh đạo của cửa hàng sao!"
Sếp lớn trả lời: "Đúng vậy, tôi tên Lưu Yến."
Thượng quan nam trì nói: "Lưu Yến, tôi đã xem qua tư liệu của cô. Cô là nhân viên cũ của cửa hàng, năng lực cũng rất tốt. Tôi hy vọng cô sẽ phát huy tốt, đừng đi xuống."
Lưu Yến đáp: "Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực."
"Về sau cô có chuyện gì hoặc là có ý tưởng mới trong tiệm, cô có thể trực tiếp đến tìm anh ta, anh ta tên Lý Quân, là trợ lý của tôi." Thượng Quan Nam Trì giới thiệu trợ lý bên cạnh mình, Lưu Yến đi đến trước mặt Lý Quân "Chào trợ lý Lý, tôi là Lưu Yến, hy vọng tôi và anh hợp tác tốt."
Tiểu Lý nói: "Hợp tác vui vẻ".
Thượng Quan Nam Trì nói: "Lưu Yến cô có thể ra ngoài rồi, tôi còn chuyện riêng nói với trợ lý Lý." Lưu Yến nghe vậy liền bước ra ngoài.
Tiểu Lý nói: "Tổng tài, anh có một cái công ty đã bận rộn lắm rồi, còn cần gì dùng giá cao mua lại một cửa tiệm cỏn con?" Thượng Quan Nam Trì vốn là muốn làm cổ đông lớn của tiệm, nhưng anh không muốn một tiệm mà có hai chủ, cho nên anh dùng giá rất cao mua lại để đứng tên mình.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tôi nhất thời cao hứng, nên mua tiệm này chơi một chút, cậu có ý kiến gì hả?" Tiểu Lý đầu lắc lắc: "Không có không có."
Trong lòng anh ta lại nghĩ: "Tôi có thể có ý kiến gì sao, dù gì đó cũng chẳng phải tiền của tôi." Với lại trong tiệm này có vàng nhỉ? Chợt thoáng cái anh ta liền biết đó là gì rồi, chính là Ôn Tiểu Nhã.
Bởi vì Ôn Tiểu Nhã làm trong tiệm, cho nên tổng tài mới mua cửa hàng này, kẻ có tiền theo đuổi phụ nữ cũng quá ngớ ngẩn nha. Muốn cùng kẻ có tiền so đúng thật là không sống nổi. Tiểu Lý nghĩ đến ngơ ngẩn, bỗng Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Lý gọi Ôn Tiểu Nhã vào giúp tôi." Cứ vậy anh ta bị đuổi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Thượng Quan Nam Trì đã nghe thấy tiếng gõ cửa: "Mời vào" Thượng Quan Nam Trì vừa xem lý lịch nhân viên vừa nói. Ôn Tiểu Nhã mở cửa tiến vào nhìn đến Thượng Quan Nam Trì hỏi: "Ông chủ, anh tìm tôi có việc gì?" Tuy rằng vẫn buồn bực Thượng Quan Nam Trì tối hôm qua nghĩ cô làm gì cũng vì tiền, nhưng cô ấy không làm gì cả, vì ai bảo cô không có tiền chứ, cần chỗ này để làm nên dù có tức mấy cũng phải nén vào.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô học thiết kế trang phục hả! Mới tới đây công tác mà nhìn năng lực vẫn quá kém cỏi rồi. Chắc không lo học lo yêu đương. Học thế nào mà vô dụng vậy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Mong ông chủ nhìn rõ, tôi học chính là trang phục, không phải váy cưới. Nếu anh cảm thấy tôi kém cỏi, vậy tôi xin từ chức là được chứ nhỉ. Anh không cần nói móc tôi." Ôn Tiểu Nhã nghĩ lại càng tức. Một buổi sáng mà Thượng Quan Nam Trì đã nói móc cô hai lần, đây rõ ràng là anh cố ý tới gây sự với cô ư?
"Cô có thể từ chức, nhưng cô có tiền bồi thường cho tiệm không? Ngày đầu tới tiệm làm cô có xem rõ hợp đồng không vậy? Cô kí chính là hợp đồng làm trong ba năm, nếu tiệm vô lý sa thải cô, thì tiệm sẽ bồi thường nửa năm tiền lương. Còn ngược lại cô vi phạm hợp đồng trước, cô phải bồi thường phí tổn thất của tiệm, bởi vì bồi dưỡng một người mới không biết gì rất khó. Đừng nói tới nửa năm tiền lương dù tiền lương hai năm chưa chắc trả đủ, nếu cô nhắm đủ tiền thì rất vui khi cô từ chức ngây bây giờ."
Ôn Tiểu Nhã tức giận nắm chặt tay nắm tay nói: "Thượng Quan Nam Trì, anh chính là cái đồ biếи ŧɦái. Tại sao anh cứ gây khó dễ với tôi. Tôi đã nợ anh hay đắc tội anh."
Thượng quan nam trì đắc ý cười nói: "Có thiếu nợ hay không thì cô trong lòng so với tôi rõ ràng hơn, hơn nữa cô xúc phạm tôi khắp nơi. Cho nên chỉ cần tôi muốn chỉnh cô, như như bóp chết một con con kiến thôi. Chẳng qua tôi không nghĩ bóp chết cô. Cô đến nơi nào tôi đều sẽ làm ông chủ của cô. Xem cô mất mát tôi sẽ rất thích thú."
"Thượng Quan Nam Trì, anh chính là đồ tâm thần, có bệnh thì đi khám, đừng tới nơi này nói móc tôi." Ôn Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói. Cô thật là bị Thượng Quan Nam Trì làm tức giận đến không chịu được.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Chú ý một chút lời nói cử chỉ, cô nói chuyện với ông chủ như vậy sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở cô. Hiện tại bên ngoài người ta nhìn cách tôi đối xử với cô đấy. Dám chắc họ sẽ nói cô quyến rũ tôi."
Ôn Tiểu Nhã chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhưng đôi mắt của mọi người trong tiệm đều đang hướng về bọn họ. Thượng Quan Nam Trì chính là cố ý để cho người khác nhìn đến anh cùng Ôn Tiểu Nhã ở trong văn phòng "Nói chuyện phiếm". Thượng Quan Nam Trì để một lúc rồi mới kéo rèm. Sau đó từng bước một đi đến phía Ôn Tiểu Nhã cúi đầu nói: "Cứ cho là tôi cố ý gây khó dễ với em thì thế nào?" Anh nghĩ tới đêm qua cô làm anh tức giận một đêm không ngủ được, anh liền không cam chịu, nên anh cũng muốn làm cô gái bướng bỉnh này tức chết.
____
Editor: Linh
Beta: Nắng Bên Đồi.