Nghe xong, Vũ Ánh Tuyết đột nhiên cười mà như khóc.
Phạm Khởi Đình nói: "Nếu cô đã biết điều này, tại sao cô lại chọn nó?"
"Điều này không thể đổ lỗi cho tôi. Nam tôi chỉ mới 20 tuổi. Vì vậy việc nay, kết hôn với một ông già ở độ tuổi 50 hoặc 60 là điều tôi không thể chấp nhận!"
"Ồ?" Phạm Khởi Đình nói với một nụ cười: "Điều đó có đúng không? Cô có chắc là cô không có lý do cho mối tình đầu của mình?"
Vũ Ánh Tuyết bực tức và nói: "Anh! Dù sao, sau này tôi cũng là mẹ kế tương lai của anh ..."
"Cô có chắc cô có thể làm mẹ kế của tôi?"
Thật vậy, cô đã mất sự trinh khiết trước khi kết hôn, điều đó không quan trọng bằng việc là liệu cô có còn sống để có thể rời khỏi Phạm gia hay không. Chẳng mấy chốc, chiếc xe chở họ cũng đã đến nơi. Các vệ sĩ mặc đồ đen bước tới và mở cửa cho họ.
Vũ Ánh Tuyết thậm chí còn muốn khóc khi nhìn vào dàng vệ sĩ và thầm run sợ: “họ có thể gϊếŧ chết vệ sĩ của mình chỉ bằng một tay”
"Ah, tôi có thể vào sau được không?" Vũ Ánh Tuyết khẩn khoản cầu xin.
"Cô nghĩ rằng có sự khác biệt giữa sớm vài phút và muộn vài phút hay không?"
Có vẻ như thực sự không có ...
Bước vào Phạm gia, Vũ Ánh Tuyết nhận thấy Phạm gia có bầu khí uy quyền và sang trọng hơn Vũ gia rất nhiều lần. Nó bộc lộ sự thanh lịch ở khắp mọi nơi và thể hiện con người của chủ nhân,
"Cô đợi ở đây một lúc, tôi sẽ đi lên lầu và thay quần áo." Phạm Khởi Đình
nói.
Bổng nhiên Vũ Ánh Tuyết kéo anh và nói: "Ah này.."
Phạm Khởi Đình lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi ... tôi chỉ muốn hỏi, khi nào cha anh sẽ xuống?"
"Tự nhiên ông ấy sẽ xuống khi ông ấy muốn
Sau đó, Vũ Ánh Tuyết bị bỏ lại một mình trong phòng khách. Vũ Ánh Tuyết nhìn người vệ sĩ canh giữ cửa, muốn khóc mà không khóc được. Hôm qua cô thực sự không nên bốc đồng!
Bây giờ cô thậm chí không thể nhớ được sự xuất hiện của người đàn ông đêm qua, đó là một mất mát lớn! Sau khi Phạm Khởi Đình đi tắm, anh đến thư phòng nghiên cứu để giải quyết công việc. Sau khi để Vũ Ánh Tuyết chờ đợi hơn ba giờ, anh đi xuống cầu thang
Khi Vũ Ánh Tuyết nhìn thấy Phạm Khởi Đình, cô lo lắng nói: "Chính xác thì cha anh muốn đối xử với tôi như thế nào?"
Phạm Khởi Đình đứng trên cầu thang và nhìn cô từ trên xuống, nhướng mày ngạc nhiên: "Tại sao cô vẫn ở đây?"
Vũ Ánh Tuyết như muốn tắt thở trong người: "Anh không nói thì làm sao tôi biết phải đi đâu?"
Phạm Khởi Đình lúc này mới bào chữa: "Đột nhiên có một người lạ đến ở trong nhà. Điều này khiến tôi chưa quen lắm, nên vô tình quên."
Sau đó, anh nói với người giúp việc gần nhất: "Đưa cô Vũ Ánh Tuyết trở về phòng và sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy"
Vũ Ánh Tuyết không nói nên lời chỉ đi theo người giúp việc. Khi cô nín thở và vượt qua Phạm Khởi Đình. Thì anh ta nói: " Hôm nay, hãy để cô Vũ vào bếp để chuẩn bị bữa tối."