Chương 19: Anh Sẽ Làm Gì? (2)

Phạm Khởi Đình như nghe tiếng phát ra từ miệng cô, lạnh lùng nói:

"Cô đang mắng tôi à?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Vũ Ánh Tuyết khựng lại, một tia phẫn nộ thoáng qua mắt cô. Cô liên tục lắt đầu

Phạm Khởi Đình khịt mũi khẽ: "Tốt nhất là cô nên hiểu điều đó!"

Vũ Ánh Tuyết mỉm cười khô khốc, cảm thấy bầu không khí trước bàn ăn sắp nghẹt thở, cô muốn trốn thoát lần nữa, nên cô nói:

"Chuyện đó ... tôi cần đi vệ sinh .." Trước khi nói xong, cô bị Phạm Khởi Đình ngắt lời: "Muốn trốn sao?"

Vũ Ánh Tuyết chân thành nói:

"Sao tôi phải làm vậy? Tôi thực sự muốn đi vệ sinh. Đây là nhà của anh. Nếu không có sự cho phép của anh, tôi tôi có thể đi đâu, phải không?" .

Phạm Khởi Đình bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, đôi mắt anh hơi chùng xuống và sự tức giận trong lòng anh tan đi một ít. Tuy nhiên, anh ta không muốn để cô đi dễ dàng như vậy. Anh ta nói với chủ Hoàng ở bên cạnh:

"Chú Hoàng, tất cả công việc dọn dẹp trong biệt thự cứ giao hết cho cô ấy. Cô ta chỉ được phép ăn cơm khi đã hoàn thành tất cả các công việc trong hôm nay”

Vũ Ánh Tuyết ngẩng đầu len, ngạc nhiên nhìn anh, và bực bội vặn lại:

"Tại sao?"

Tôi là một người có vai vế trong nhà

này!

Trưởng bối!!

Mẹ kế của anh!

Tại sao anh lại để tôi làm điều này?

"Tại sao? Vì tối qua cô đánh tôi" Phạm Khởi Đình vừa nói vừa nghiến răng.

Ban đầu anh nghĩ rằng Vũ Ánh Tuyết chỉ tát anh mà thôi. Nhưng khi anh đi tắm, anh thấy một vài vết bầm tím trên cơ thể, dường như không phải do bị ngã. Vào thời điểm đó, anh thực sự muốn kéo Vũ Ánh Tuyết và dạy cho cô ta học một bài học. Bây giờ chi để cô ấy dọn dẹp nhà cửa, nó đã rất nhân từ cho cô rồi!

Vũ Ánh Tuyết nhìn thấy đôi mắt giống như đang thương hại của anh ta, sự tức giận của cô như bùng lên. Cô giận dữ nói:

"Nếu anh không thô lỗ, thì làm sao tôi có thể đánh anh. Nếu anh không sai thì làm sao tôi có thể làm những chuyện đó. Lỗi không phải do tôi mà là do anh !

"Có đúng như thế không?"

Phạm Khởi Đình lặp lại nhẹ nhàng. sVũ Ánh Tuyết nghe thấy sự nguy hiểm trong câu nói đó. Cô nghiến răng, nhìn Phạm Khởi Đình một cách bướng bỉnh và kiên quyết nói:

"Tôi - Không - Làm!"

Phạm Khởi Đình lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh và chậm rãi nói:

"Vì cô không muốn làm việc đó, cô có thể có cách khác để chuộc lỗi đã gây ra hôm qua."

Vũ Ánh Tuyết đột nhiên trở nên cảnh giác. Khi cô đang muốn hỏi Phạm Khởi Đình muốn làm gì thì bất chợt cô nghe thấy giọng nói độc ác và tàn nhẫn của anh ta:

"Cô đánh vào mặt tôi, vậy thì dùng hai chân để trả nợ."

Vũ Ánh Tuyết mở to mắt và nhìn Phạm Khởi Đình trong sự nghi hoặc. Anh ta thật là một con thú, một tên độc ác và tàn nhẫn. Vũ Ánh Tuyết nắm chặt hai tay, đầu vẫn ngẩng cao:

"Phạm Khởi Đình, tôi là mẹ kế của anh. Nếu anh dám làm điều đó, tôi sẽ nói với cha anh rằng anh không tôn trọng người lớn. Anh dám đánh gãy chân tôi"

Phạm Khởi Đình hoàn toàn không chút biểu cảm. Đôi mắt anh rơi xuống cổ cô, với một giọng cười khinh bỉ:

"Vũ Ánh Tuyết, dấu vết trên cơ thể cô vẫn chưa phai mờ đâu. Cô có muốn tôi gửi cô cho cha tôi bây giờ không hay cô tự mình đến gặp ông ấy. Cô sẽ làm thế nào?"

dấu vết?

Dấu vết gì?

Vũ Ánh Tuyết phản ứng một lúc, dấu vết trong miệng anh ta có ý nghĩa gì. Vũ Ánh Tuyết không muốn kết hôn với ông Phạm. Sau đó, cô nảy ra một ý tưởng tồi tệ như vậy để đi lừa tình với những người đàn ông khác, nhưng giờ nó đã trở thành con ác chủ bài mà Phạm Khởi Đình dùng để đe dọa cô.

Đột nhiên, nước da của cô có màu xanh và trắng. Hai hàm răng như muốn đánh nhau. Cơ thể của cô run lên từng hồi không thể kiểm soát.