Tuy nhiên, trong trường hợp anh ta tỉnh rượu và nhớ những gì đã xảy ra. Mình đã đánh anh ta đêm qua và bỏ mặc anh ta trong phòng khách, liệu điều đó khiến con quái thú này điên lên và gϊếŧ chết mình không?
Cô sẽ bị ông Phạm gϊếŧ bất cứ lúc nào vì cô đã đi ra ngoài để tìm một người đàn ông. Bây giờ Phạm Khởi Đình lại bị xúc phạm bởi mình, thực sự là cô đang tìm cái chết mà.
Không đời nào!
Minh không hề xúc phạm Phạm Khởi Đình, mình phải làm hài lòng anh ta. Như vậy khi ông Phạm muốn làm gì đó với cô, cô vẫn sẽ có một người trợ giúp. Nghĩ đến đây, Vũ Ánh Tuyết đột nhiên ngồi dậy từ chiếc gưong, nhấc chăn lên và vội vã đi xuống cầu thang.
Lần này, khi đi xuống,Vũ Ánh Tuyết đã bật đèn lên, dưới ánh sáng của đèn chiếu sáng, cô thấy rõ dấu bàn tay màu đỏ tươi trên khuôn mặt của Phạm Khởi Đình. Cô đột nhiên cảm thấy rất có lỗi, và giây tiếp theo cô coi đó là điều hiển nhiên.
Ai bảoPhạm Khởi Đình bất lịch sự với cô. Hắn đáng đáng bị đánh! Vũ Ánh Tuyết đi đến Phạm Khởi Đình và nhẹ nhàng lay anh ta:
"Phạm Khởi Đình, anh dậy đi, Phạm Khởi Đình..."
Phạm Khởi Đình vẫn nằm im bất
động!
Cô đau đầu nhìn Phạm Khởi Đình, thở dài bất lực:
"Quên đi, vì chỗ dựa trong tương lai"
Vũ Ánh Tuyết dùng sức để kéo Phạm Khởi Đình khỏi ghế sofa, cố gắng giúp anh đứng dậy. Phạm Khởi Đình ép toàn bộ cơ thể vào Vũ Ánh Tuyết, gần trăm cân thịt đè lên người cô như muốn vật cô xuống. Vũ Ánh Tuyết phàn nàn giận dữ:
"Nặng quá, anh ăn cái gì mà nặng vậy?"
Bằng sức lực của mình, và cuối cùng cô cũng giúp Phạm Khởi Đình trở về phòng. Vũ Ánh Tuyết ném Phạm Khởi Đình trở lại giường. Lúc này, Vũ Ánh Tuyết cũng hoàn toàn kiệt sức
Cô ngồi cạnh anh ta, lau mồ hôi trên trán và khẽ lẩm bẩm: "Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên mình cực khổ thể này. Ôi cái thân xác tội nghiệp của tôi"
Khi Vũ Ánh Tuyết từ từ rời khỏi phòng, nhưng cô lại nhìn thấy dấu vân tay đỏ tươi trên khuôn mặt của Phạm Khởi Đình, trông có vẻ dễ thấy hơn, đỏ và sưng hơn.
Khi Phạm Khởi Đình thức dậy vào sáng hôm sa, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta như vậy, nhất định anh ta sẽ xé xác mình mất. Nghĩ đến dây, Vũ Ánh Tuyết như lạnh cả sống lưng. Cô lập tức chạy đi lấy thuốc mỡ thoa lên mặt Phạm Khởi Đình.
Cô ngồi cạnh anh và suy nghĩ hành đồng bốc đồng vừa rồi, có lẽ cú đá của cô không hề nhẹ. Anh ta ngủ như một con lợn chết Vũ Ánh Tuyết không cảm thấy yên tâm hơn, động tác của cô càng thô lỗ. Cô bôi thuốc mỡ lên má Phạm Khởi Đình và nói:
"Anh ta làm tổn thương mình, Anh ta làm tổn thương mình!"
Ngay lúc đó...Phạm Khởi Đình đột
nhiên mở mắt.
Vũ Ánh Tuyết thấy Phạm Khởi Đình tỉnh dậy. Cô sợ hãi đến nỗi làm rơi chai thuốc mỡ đang cầm trên tay xuống đất. Cô nghĩ về những gì cô vừa làm với Phạm Đình Khởi, và cô cảm thấy lo sợ
"Tôi ... tôi ... anh tỉnh rồi!"
Phạm Khởi Đình không trả lời, nhưng chỉ nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào vòng tay anh.
"Phạm Khởi Đình, anh mau buông tay ra!"
Vũ Ánh Tuyết bị vòng tay rắn chắc ôm chặt, cô hét lên đầy giận dữ, Phạm Khởi Đình thực sự say rượu hay giả vờ lợi dụng cô?
:
Vũ Ánh Tuyết đe dọa một cách giận dữ
"Mau buông tay, nếu anh không buông tay tôi sẽ không quan tâm anh nữa!"
"Đừng cử động!"
Đột nhiên, giọng nói khàn khàn của Phạm Khởi Đình vang lên. Sau đó, anh vỗ nhẹ vào lưng Vũ Ánh Tuyết và ra hiệu cho cô im lặng!
Vũ Ánh Tuyết đứng hinh ngay lập tức, cô cảm giác như muốn phát điên! Đột nhiên, cô ấy tức giận ...