Tổng Tài Đại Nhân

7.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tục ngữ nói, đời người có 4 điều đáng buồn. - Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, có một giọt. - Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền. - Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”. - Danh …
Xem Thêm

Nhìn hắn như vậy, Chân Như Ý quay người, để lại người đàn ông đang đứng hứng thú trầm tư ở phía sau… Ầy… đã bao lâu rồi?

Từ sau khi thoát khỏi “kiếp” đi học, hắn chưa từng cầm lại cái chổi!

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn phải mau chóng dọn hết đống mạng nhện này đi, miễn việc cô gái không để hắn ở trong mắt coi hắn là người tàn tật kia.

Cười cười một cách thú vị, Nghiêm Sĩ Tuyển quả thật cầm lấy cái chổi lông bắt đầu làm vệ sinh, dáng vẻ còn rất chăm chú, tuyệt đối sẽ làm cô gái kia phải giơ ngón tay cái lên với hắn, ca ngợi hắn hết lời vì hắn là người đàn ông tốt.

Mà Chân Như Ý cũng đang ra sức dọn dẹp, lau lau cái bàn, nhất là phòng ngủ của hai người, lại càng quét dọn sạch sẽ.

Cứ như vậy hai người hợp tác làm việc, sau hai giờ, rốt cuộc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ, hai người đứng ở trong phòng khách, thành quả hiện ra trước mắt, tuy phòng ốc có cũ kỹ, nhưng không hề còn chút bụi bặm, không khí trong phòng cũng thơm mát, điều này làm bọn họ không hẹn mà gặp, cùng hít sâu một hơi, sau đó vừa lòng gật gật đầu.

-Hô! Như vậy sạch sẽ hơn!

Nhìn quanh một vòng, Chân Như Ý thở ra một hơi thật lớn, gương mặt bình thường sau khi lao động trở nên ửng đỏ.

Nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, tim trong ngực Nghiêm Sĩ Tuyển bỗng đập thình thịch, hơn nữa trên chóp mũi xinh xắn của cô vì lúc nãy làm việc nên xuất hiện mấy chấm mồ hôi, càng làm hắn cảm thấy cô vô cùng gợi cảm, giống như kêu gọi hắn nhưng không phát ra tiếng động.

Đến hôn tôi đi! Đến hôn tôi đi!

Đáng chết! Hắn đối với cấp dưới luôn có nguyên tắc, nhưng nếu trước mặt hắn là cô gái có phong thái mê người, hắn có thể bỏ cái nguyên tắc kia, cô đáng giá!

Nghĩ vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển như nhận thua thở dài một hơi, lập tức cúi đầu nở nụ cười….. A, cũng tốt!

Có gì mà không thể chứ!

-Anh cười cái gì thế?

Bất thình lình nghe thấy tiếng cười làm Chân Như Ý cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt cô nhìn hắn một cách khác thường, không thể tin được.

Mỗi lần con hồ ly này cười là y như rằng có chuyện?! Sau khi cô và hắn dọn dẹp xong cũng không phát hiện trong phòng này có điều gì buồn cười cả.

-Chân Như Ý….

Hắn vẫn cười, mà lại nhẹ nhàng gọi tên cô, không phải gọi ba chữ “Thư ký Chân” nữa.

-Làm, làm sao?

Hỏi lại, cô cảm thấy có điểm cổ quái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này không nghĩ ra được.

-Có bụi!

Dứt lời liền cúi đầu, nhanh chóng hôn lên chóp mũi của cô, tâm tình lập tức tốt lên, vui vẻ huýt sáo đi ra ngoài, để lại một cô gái đứng bất động trong phòng khách như bị hóa đá, thật lâu vẫn không cử động.

Mãi một lúc lâu, rất lâu sau thì cô gái bị hóa đá kia cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, kinh ngạc sờ chóp mũi của chính mình….

Mẹ ơi! Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cô bỏ lỡ chuyện thay đổi quan trọng gì sao? Vì sao hắn lại làm… lại làm… thế với cô…Ô… Nói một câu dính bụi là được rồi, để cô tự mình lau là được, cần gì tên hồ ly xấu tính kia “động mồm động miệng” đâu!

*

Chạng vạng, cô nhanh chóng làm vài món ăn đơn giản. Chân Như Ý chuẩn bị đi tìm cái tên “động mồm động miệng” kia, từ lúc hắn rời đi đến giờ chuẩn bị ăn tối vẫn chưa thấy quay lại, ai ngờ vừa ra khỏi phòng bếp đã thấy hắn ngồi chơi ở trong phòng khách.

Nhìn hắn, tự nhiên trong đầu hiện lên cảnh lúc nãy, hai má phấn nộn của cô đỏ ửng, bất giác sờ lên chóp mũi mình, lập tức cảm thấy tức giận.

Đáng giận! Chuyện gì xảy ra với tên hồ ly xấu tính này? Dám tùy tiện ‘động mồm động miệng” với cô, thật sự muốn làm người ta đánh một chưởng lên cái đầu của hắn.

-Có chuyện gì?

Giống như nhìn ra lửa giận của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười chống lại cái nhìn chăm chú của Chân Như Ý, vẻ mặt thoải mái tự tại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Ăn cơm!

Không kìm được trừng mắt nhìn hắn một cái, cô quay đầu vào phòng bếp đem bữa tối ra.

Hừ! Nếu hắn biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra thì vẻ mặt cô cũng chẳng cần phải biến đổi, nếu không hắn lại tưởng cô để ý! Rõ ràng bị người ta nhìn một cách căm giận mà Nghiêm Sĩ Tuyển không tức giận, ngược lại còn cười thầm trong lòng.

A….. Hắn biết cô đang nghĩ gì trong đầu, vì quả thật lúc nãy hắn có thừa cơ lợi dụng ăn một miếng đậu hũ nhỏ của cô, nhưng hắn cũng không tính là sẽ xin lỗi, thậm chí còn lập kế hoạch làm sao để có thể làm thế nào ăn một bữa tiệc thật lớn kia!

Đang lúc con hồ ly xấu tính kia còn âm thầm suy tính tiếp theo nên làm thế nào thì Chân Như Ý đã rất nhanh bưng đồ ăn tới, hơn nữa còn mang theo bát cơm cho hắn.

-Cảm ơn.

Nhận lấy bát cơm, hắn mỉm cười cảm ơn.

-Không cần khách sáo!

Lạnh lùng lên tiếng, không thèm để ý đến hắn, cô ngồi xuống ăn luôn. Nghiêm Sĩ Tuyển cao tựa bầu trời làm sao chịu người khác đối xử lạnh nhạt, nhưng trên mặt hắn không hề hờn giận, cười cười chuẩn bị ăn cơm, nhưng tay phải bị thương, dùng tay trái lại cực kỳ không thuận, gắp đồ ăn cũng phải gắp tới gắp lui vài lần, làm đi làm lại một lúc lâu, cuối cùng cũng thất bại.

Bị thương đúng là rất khó khăn!

Liếc mắt nhìn món thịt băm xào cải trắng, Nghiêm Sĩ Tuyển không kìm được thầm nghĩ làm sao giải quyết vấn đề nan giải này thì đã thấy đôi đũa gắp cải trắng cho vào bát hắn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía người “bố thí”:

-Cảm ơn.

Cười dịu dàng một cách tao nhã, đáy mắt hắn ẩn giấu sung sướиɠ cực độ.

-Tôi không thể cho anh dùng tay bốc đồ ăn được!

Chân Như Ý liếc ngang một cách giễu cợt.

-Rất là mất vệ sinh.

Nghe vậy, tâm tình Nghiêm Sĩ Tuyển giống như bị chọc cho cười, nhất thời cao giọng cười to, hơn nữa tâm tình cũng tốt lên bắt đầu ăn.

Cũng vì biết tay trái hắn dùng không quen, nên từ đó về sau, hắn chỉ cần liếc mắt vào đồ ăn nào, Chân Như Ý sẽ tự động gắp đồ ăn đó vào trong bát hắn, mà Nghiêm Sĩ Tuyển đang hưởng thụ sự phục vụ này của cô, cả bữa cơm, tuy hai người không nói nhiều lắm nhưng bầu không khí cũng không đến nỗi nào.

Sau khi ăn xong, hai người đều có chút lười biếng ngồi ỳ trên ghế không nhúc nhích, chỉ có Chân Như Ý cầm điều khiển từ xa ngẫu nhiên ấn mấy cái, cũng may những chương trình nhàm chán trên TV chọn lựa một cách miễn cưỡng xem cũng được.

Nhưng tính cô hay soi, chương trình cũng chẳng có gì thú vị, chỉ thấy chuyển từ kênh nọ sang kênh kia, nhưng không có một chương trình nào hấp dẫn được ánh mắt của cô quá ba phút, cho đến lúc vô tình chuyển đến kênh tin tức, cô mới dừng lại, mắt mở lớn nhìn vào TV đang phát tin….

Mọi người đang chú ý đến tin tức mới nhất của Tổng tài Tập đoàn Hồng Lâm bị tai nạn xe cộ, trải qua những ngày bị truyền hình truy hỏi, cuối cùng nhà họ Nghiêm cũng ra mặt, phát biểu một cách ngắn gọn là tình trạng vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển đã ổn định, đang yên tâm tĩnh dưỡng, cũng cảm ơn báo chí và xã hội quan tâm…. Phát biểu rất ngắn gọn, không hề nhiều lời, nhưng dựa vào nguồn tin đáng tin cậy thì tai nạn xe cộ này không phải là vô tình, đơn giản, cảnh sát lấy lý do chưa điều tra được gì từ chối phát biểu, đến tột cùng chuyện này là ngoài ý muốn, hay sau lưng có người khác giật dây, vẫn làm người ta khó hiểu….

Lẳng lặng xem cô gái xinh đẹp dẫn chương trình tin tức, Chân Như Ý theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi kia, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt hắn đang cười…

-Lão phu nhân kiên quyết giấu mọi tin tức về anh, không sợ giới đầu tư dao động, cổ phiếu của công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng sao? Nói sao thì trong lúc này anh không ở đó, công ty như rắn mất đầu, làm sao bây giờ?

Nhíu mày lại, cô nghi ngờ hỏi.

-Tôi chịu thôi!

Thêm Bình Luận