Tổng Tài Đại Nhân

7.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tục ngữ nói, đời người có 4 điều đáng buồn. - Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, có một giọt. - Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền. - Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”. - Danh …
Xem Thêm

-Làm ơn… Cứu… Cứu anh ấy… Xin mọi người….. cứu, cứu lấy anh ấy…

Tổng tài nổi danh của Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển bị tai nạn xe cộ thảm khốc, trước mắt còn đang cấp cứu trong bệnh viện, về tình trạng vết thương, Nghiêm gia yêu cầu bệnh viện nói năng thận trọng, không muốn ra mặt trả lời, trên phố truyền tin đồn, vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm theo đó cũng giảm theo làm tâm lý những người đầu tư lo sợ.

Tổng tài nổi danh của Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển bị tai nạn xe cộ thảm khốc, trước mắt còn đang cấp cứu trong bệnh viện, về tình trạng vết thương, nhà họ Nghiêm yêu cầu bệnh viện nói năng thận trọng, không muốn ra mặt trả lời, trên phố truyền tin đồn, vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm theo đó cũng giảm theo làm tâm lý những người đầu tư lo sợ.

Căn cứ vào lời khai của người lái xe tải thì lúc xảy ra tai nạn, Nghiêm Sĩ Tuyển không khống chế được tay lái, ông ta không phản ứng kịp nên mới xảy ra va chạm, mà lúc đó có một cái ô tô đang đuổi theo phía sau xe ô tô kia, sau khi xảy ra chuyện thì lập tức bỏ chạy, cảnh sát dựa vào đó xem lại băng ghi hình, truy bắt chiếc xe kia.

Về phần vết thương trên người Nghiêm Sĩ Tuyển bị truyền thông vống lên, nói là dù con trai đời thứ ba nhà họ Nghiêm có thế nào đi chăng nữa thì đều phải nhận vận mệnh bị nguyền rủa dội lên người, Nghiêm lão phu nhân tiếp tục phải hứng bi kịch, cầu cho hắn lần này thoát chết, tìm được đường sống trong cõi chết, chuyển nguy thành an…

Đang trong cơn mê, cô tựa hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, tiếng nói cao vυ"t không ngừng đánh mạnh vào tai cô, làm cô không nhịn được nhíu mày tức giận…..

Cái gì mà tìm được đường sống trong chỗ chết?

Cái gì gọi là hóa nguy thành an?

Là ai đang nói những điều xúi quẩy đó? Thật ồn ào, quá ầm ỹ, cô không muốn nghe… đừng nói nữa……

-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!

Phẫn nộ thét một cách chói tai, Chân Như Ý bật người dậy, đôi mắt mờ mịt không thấy rõ thứ gì, cứ nhìn chằm chằm nhìn vào bức tường trắng toát, cứ như vậy lặng người trong ba giây, sau đó đôi mắt cô mới dần dần có hồn, ý thức dần dần tỉnh táo.

Chuyện gì đã xảy ra?

Đây là đâu?

Trừng mắt nhìn, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đôi mắt đang cười….

-Cô tỉnh rồi?

Tiếng nói dịu dàng lừa người gạt thế vang lên cùng với tiếng cười trong bầu không khí, nhẹ nhàng bay vào trong tai cô.

-Anh….

Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của bệnh nhân ngồi ở giường bên, ký ức trước khi bị hôn mê ập về như thủy triều dâng, Chân Như Ý đầu tiên là trố mắt thật lớn, không dám tin, không biết lấy sức lực ở đâu nhảy dựng lên, nhảy qua bên giường hắn đang ngồi, miệng không ngừng kêu lên:

-Anh, anh, anh,….

Giọng nói đứt quãng, kích động không nói hết lời.

-Tôi tốt lắm.

Nghiêm Sĩ Tuyển giống như hiểu được tâm tư kích động của cô, cái người mà mấy ngày gần đây báo chí truyền thông đưa tin là đang “chờ chết”, giờ phút này đnag tựa trên giường cười khẽ, vẻ mặt an nhàn.

Trừ việc cánh tay phải bị gãy phải bó bột, bên thắt lưng bị mảnh vụn thủy tinh cắm vào nên phải băng bó, cộng thêm mấy chỗ trầy xước bên ngoài da, cả người hắn từ cao đến thấp, cả sắc mặt đều rất hồng hào, so với người ngoài nghĩ nhầm là “tính mạng bị đe dọa” chênh lệch tương đối lớn.

-Anh tốt thật?

Ngây ngốc lặp lại, trong nháy mắt, Chân Như Ý không thể ngờ người đàn ông này là người mấy hôm trước nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên người mình không hề cử động.

-Đúng, tôi tốt lắm, không có việc gì.

Lại gật đầu một lần nữa để khẳng định, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười trấn an, trong lòng hiểu rõ việc xảy ra, tai nạn làm cô cực kỳ hoảng sợ, bây giờ tuy đã tỉnh táo nhưng cảm xúc nhất thời còn kích động.

-Vậy, vậy là tốt rồi….

Nghĩ trong đầu, quả thực người đàn ông này tính mạng không có vấn đề gì, cô cuối cùng cũng yên tâm, không biết sức lực lúc nãy biến đâu mất, cả người trở nên vô lực mềm nhũn.

-Cẩn thận!

Nghiêm Sĩ Tuyển nhanh mắt nhanh tay, vội vàng dùng tay trái không bị thương giữ chặt cô, làm cô không bị ngã.

-Cảm ơn anh!

Xấu hổ nói cảm ơn, Chân Như Ý không khỏi đỏ mặt, vội vàng ổn định chính mình, thu hồi lại cảm xúc hốt hoảng, từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn lại mọi thứ xung quanh, sau khi nhìn những thiết bị ở trong phòng, mới xác định chắc chắn là bọn họ đang ở trong phòng bệnh, chính là…..

Nhìn hắn nằm ở giường bệnh bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy bọn họ cách nhau có một thước, 2 phút trước mình còn nằm trên giường bệnh khác, cô buồn bực:

-Vì sao tôi cũng nằm trên giường bệnh, nhưng lại cùng phòng bệnh với anh?

Đúng là gặp quỷ! Vừa thấy phòng bệnh xa hoa riêng tư này, mà hắn nằm trên giường bệnh, đến đầu gối cũng biết chuyện gì đang xảy ra…

-Cô quên rồi?

Thú vị nhướn mày hỏi lại, đối với một người vừa mới gặp tai nạn xe cộ, may mắn tìm được đường sống trong cõi chết, tâm tình của Nghiêm Sĩ Tuyển phải gọi là vô cùng khác thường.

Đã quên?

Cô quên cái gì sao?

Nhíu chặt mày lại, Chân Như Ý cố gắng nhớ lại…

Đúng rồi! Cô nhớ rõ trước khi hai người được cứu ra khỏi chiếc xe nát thì hắn đã hôn mê bất tỉnh, toàn thân dính đầy máu, mà ý thức của cô không còn rõ ràng, thậm chí không nhớ rõ mình hành động như thế nào.

Lúc ấy ở hiện trường mọi người không thể tin cái xe đã nát vỡ đến như vậy, cô thế mà lại bình yên vô sự, trừ một ít trầy xước, hắn lấy thân mình bảo vệ cô, nên cô mới có thể tránh khỏi tai kiếp này.

Nhưng mà cô ở trong xe lại ra sức kêu cứu, không nói hết lời, vì lúc đó người hắn đầy máu, không ngừng kêu cứu những người ở bên ngoài…

Kêu cái gì? Cô không nhớ rõ mình đã kêu những gì, tất cả trí nhớ lúc đó giống như TV bị đập vỡ, chỉ còn lại những tiềng rè rè, cái gì cũng không còn!

-Ách…

Vô tình nói ra, Chân Như Ý hơi xấu hổ, cười cười:

-Tôi, tôi không nhớ rõ.

Không nhớ rõ?

Chẳng lẽ vì sợ hãi quá mức nên tạm thời bị mất trí nhớ chăng?

Thầm nghĩ vậy, đuôi lông mày Nghiêm Sĩ Tuyển giương lên rất cao, ánh mắt mang thần thái kỳ lạ không nói nên lời, nửa cười nửa không nhìn cô rất rất lâu, sau đó cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:

-Kỳ thật cũng không có gì!

A…. Chẳng qua hắn nghe nhân viên y tế lúc đó nói, khi hắn được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cô không chỉ theo sát bên cạnh, mà không ngừng kêu khóc phải cứu hắn, tinh thần hoảng loạn, làm người bên ngoài nhìn vào nghĩ hai bọn họ là người yêu, tình cảm sâu đậm, cô mới có thể thương tâm, khổ sở như vậy.

Sau đó sợ cô bị kích động quá mức, nhân viên y tế cho cô uống thuốc an thần, cho cô nằm ở một giường bệnh khác cũng phòng bệnh với hắn để nghỉ ngơi.

Cũng vì tác dụng của thuốc an thần, hơn nữa lúc trước cô còn bị cảm nặng, sau đó còn trải qua tai nạn thảm khốc, bị kích động mạnh, cô cứ nằm thế này, sau khi hắn được ra khỏi phòng giải phẫu, hồi phục tỉnh táo thì cô vẫn mê man như trước, mãi cho đến hai ngày sau là thời điểm bây giờ cuối cùng mới tỉnh lại.

Nghĩ vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi bật cười.

A….. Rõ ràng người không có vết thương mà còn hôn mê lâu hơn cả hắn bị thương, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói gì mới đúng.

Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là từ nhân viên y tế mà hắn biết được khi hắn hôn mê, cô không hề che giấu chút nào, vì hắn mà lo lắng rất chân thật, có đủ phản ứng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.

Hắn càng nói không có gì, cô lại càng cảm thấy có vấn đề.

-Ôi! Tôi có làm việc gì quái lạ không?

Thêm Bình Luận