Chương 268

“Con nói cái gì vậy?”

Vũ Kiến Trung tức giận quát lên một câu, ông ta không dám tin trợn trừng mắt lên nhìn Vũ Phi Phi.

“Bố, chuyện con nói đều là sự thật, giữa chị ta và Cung Cảnh Hào vẫn luôn mập mờ không rõ ràng với nhau, đám bạn học trong trường đều đang nói, người Cung Cảnh Hào thích là chị gái.”

“Bố không cho phép con ăn nói linh tinh, chị con sắp kết hôn với cậu Thần rồi.”

Vũ Kiến Trung tức giận nói.

Vũ Phi Phi nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói.

“Mấy ngày trước bọn họ hẹn hò ở trong thư viện bị nhốt lại ở trong đó, sáng hôm sau cậu Thần đạp cửa xông vào kéo chị gái từ bên trong ra.”

“Chuyện con nói....là thật sao?” Vũ Kiến Trung kinh ngạc đến mức giọng nói trở nên run rẩy.

“Tuyệt đối chính xác! Nhưng bố đừng nói chuyện này ra ngoài, cậu Thần bắt tất cả người trong trường học phải im miệng, không được đồn đại chuyện này ra ngoài.”

Vũ Phi Phi loại sạch mình ra khỏi chuyện này, cô ta lấy thân phận của người ngoài cuộc tiếp tục nói.

“Bố, bố không biết lúc đó dáng vẻ chị được cậu Thần đưa ra ngoài khó coi như thế nào...”

“Cậu Thần vì chuyện này còn đánh Cung Cảnh Hào!”

“Tất cả người trong trường đại học Strickland đều biết chuyện này, bố cứ tùy tiện dò hỏi là biết chuyện này là thật hay là giả.”

“Nhưng bố tốt nhất nên giả vờ không biết cái gì hết, trong lòng tự biết là được, cậu Thần đội cái mũ xanh to như vậy còn nhẫn nhịn không nổi giận thì chắc chắn có nguyên nhân.”

“Theo như con thấy, chắc chắn chị gái và cậu Thần sẽ không được lâu dài.”

Vũ Phi Phi thấy tâm ý của Vũ Kiến Trung đã hơi lay động, cô ta thừa thắng xông lên.

“Bố, bố nghĩ xem, cậu Thần là nhân vật như thế nào cơ chứ? Anh ấy có thể cần cơ thể bẩn thỉu này của chị ta không?”

“Theo như con thấy, bây giờ cậu Thần chỉ là do không tìm được cớ gì để chia tay chị ta, trước đó anh ấy và chị ta thể hiện tình cảm ở khắp mọi nơi, việc đính hôn cũng để cho mọi người trong thành phố đều biết, cho nên bây giờ anh ấy không tiện chia tay chị ta, anh ấy đang đợi thời cơ...”

Vũ Kiến Trung xua tay cắt ngang cô ta, “Im miệng! Đừng nói nữa!”

“Bố! Bố đừng bị vẻ bề ngoài của bọn họ lừa gạt, đừng đem tất cả của cải đặt cược lên người chị ta.”

“Bố còn có con, con mới là con gái có cùng trái tim với bố...”

Vũ Kiến Trung một lần nữa cắt ngang lời nói của Vũ Phi Phi, “Ảnh con và cậu Cung đã truyền đi xôn xao rồi, con tưởng rằng con còn có thể gả cho cậu Thần sao?”

“Con và Cung Cảnh Hào thật sự không có chuyện gì hết, là anh ta ép buộc con chụp. Trong lòng con từ đầu đến cuối chỉ có cậu Thần.” Vũ Phi Phi vội vàng giải thích.

“Ai sẽ tin con chứ? Nhìn ảnh thì bọn con không giống như không có chuyện gì.” Vũ Kiến Trung quát lên nói.



“Nếu bọn con đã phát triển đến bước này, lại công khai ra rồi, bố cũng không muốn nói thêm gì nữa, con hãy cô gắng trân trọng cơ hội lần này đi.”

“Bố...”

“Phi Phi, bố cũng vì muốn tốt cho con.” Vũ Kiến Trung ý vị sâu xa than thở một tiếng.

“Cho dù chuyện con nói có phải là sự thật hay không, với tình hình của con bây giờ, cũng đã không thể gả cho nhà họ Tịch nữa rồi.”

“Trước đó con ở tiệc đính hôn làm trò hề, danh tiếng của con đã bị hủy hoại rồi, không có nhà quyền thế nào dám cần con nữa.”

“Nếu như Cung Cảnh Hào không để ý đến chuyện ngày trước mà đồng ý hẹn hò với con thì tốt nhất con nên nắm bắt lấy sợi dây là nhà họ Cung này, tuyệt đối đừng buông tay.”

“Cũng đừng để cho bố thất vọng!”

“Bố, con thật sự không thích tên điên Cung Cảnh Hào. Anh ta thật sự chính là một tên điên.” Vũ Phi Phi không ngừng lắc đầu.

“Im miệng! Phi Phi, con phải hiểu rõ, nếu như chị con không thể thuận lợi gả vào nhà họ Tịch thì ít nhất bố còn có con.”

“Bố chỉ muốn ngồi vững vị trí thị trưởng, tương lai mới có thể từng bước thăng quan tiến chức, mới có thể cho bọn con một tương lai tốt hơn.”

“Bây giờ bố không biết bọn con có phải là hẹn hò thật hay hẹn hò giả hay không, nếu Cung Cảnh Hào đã chính miệng thừa nhận, vậy thì bọn con chính là đang hẹn hò.”

“Chuyện này đối với nhà chúng ta mà nói, chỉ có lợi mà không có hại, bố không cho phép con giận dỗi.”

Vũ Kiến Trung nhìn gương mặt vô cùng hỗn loạn của Vũ Phi Phi thì chỗ sâu nhất trong lòng ông ta xoẹt qua một tia không nỡ, ông ta lời nói thấm thía vỗ vào tay Vũ Phi Phi nói.

“Phi Phi à, con là con gái được bố nuôi bên mình từ nhỏ, so với chị con, bố đương nhiên yêu thương con nhiều hơn.”

“Tốt nhất con nên sớm xua tan đi những suy nghĩ không thực tế giữa con và cậu Thần, hài lòng và nắm bắt lấy những thứ trước mắt mới là lựa chọn tốt nhất của con.”

Vũ Kiến Trung nói xong liền đẩy cửa bỏ đi.

Vũ Phi muốn đuổi theo nhưng bị Tôn Hồng kéo lại.

“Phi Phi, con đừng gây rối loạn nữa.”

“Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con đang gây rối loạn sao?” Hốc mắt của Vũ Phi Phi đỏ ửng, nhìn rất là ấm ức.

“Khó khăn lắm bố con mới vui vẻ hoà nhã với con, vốn là cái bẫy do con sắp đặt, con thấy được rồi thì thu tay lại đi, tuyệt đối đừng làm lớn chuyện, đến lúc đó con sẽ bị liên luỵ vào.”

“Khiến bố con có khúc mắc với Vũ Tiểu Kiều, trạng thái bây giờ đang tốt, thấy được rồi thì thu tay lại đi.”

“Nhưng mà mẹ, con không muốn hẹn hò với Cung Cảnh Hào, con không thích anh ta! Anh ta thật sự là tên thần kinh, con sẽ bị ép đến phát điên mất.” Vũ Phi Phi không ngừng lắc đầu.

“Bảo con ở bên tên ác ma Cung Cảnh Hào kia, không bằng lấy một dao gϊếŧ chết con cho sung sướиɠ.”

Tôn Hồng dùng sức gõ vào đầu Vũ Phi Phi, “Tuy Cung Cảnh Hào không có địa vị cao như cậu Thần, nhưng cũng là người hiếm có trong nghìn người chỉ có một người, sao con không biết thoả mãn vậy?”

“Con chính là không thích anh ta.” Vũ Phi Phi căm hận nghiến răng, “Sao số của Vũ Tiểu Kiều lại dai như vậy.”



“Nếu như cả đời này mà cô ta không tỉnh lại được thì tốt biết bao, như vậy thì sạch sẽ, đầu xuôi đuôi lọt rồi.”

……

Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng, sau khi rời khỏi nhà họ Vũ thì Vũ Kiến Trung lại gặp riêng cô.

Tịch Thần Hạn vốn muốn đi cùng cô, nhưng đột nhiên anh lại nhận một cuộc điện thoại từ Dung Thành gọi đến, một hạng mục mà công ty đang đàm phán có mục thay đổi, cần Tịch Thần Hạn đích thân đến đàm phán.”

“Hạng mục đó rất quan trọng, không được có sơ suất gì, tôi đích thân phải qua đó giành được hạng mục này.”

Tịch Thần Hạn vừa mặc áo vest vừa nói với Vũ Tiểu Kiều.

“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện ngay cho tôi.”

Vũ Tiểu Kiều giúp anh thu dọn cặp tài liệu, cười nói với anh, “Ông ta dù sao cũng là bố tôi, ông ta có thể ăn thịt tôi sao?”

Anh ôm lấy cô vào lòng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Tôi không sợ ông ta ăn thịt cô, tôi sợ cô không đối phó được với con cáo già đó.”

Vũ Tiểu Kiều vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Tịch Thần Hạn, “Yên tâm đi, cho dù ông ta nói cái gì thì tôi cũng chỉ nghe thôi, sẽ không để vào lòng, cũng không nói nhiều.”

Tịch Thần Hạn gật đầu, xách cặp tài liệu lên.

Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ xách cặp tài liệu của anh, khen ngợi nói.

“Đẹp trai quá.”

Tịch Thần Hạn véo đầu mũi xinh đẹp của cô, “Tôi bảo Đông Thanh đi theo cô.”

“Không cần, anh ta đi theo anh, tôi mới yên tâm, dù sao cũng đi xa như vậy.”

“Anh ta đi theo cô thì tôi yên tâm.”

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười nói, “Tôi cũng không phải đi đánh trận, tôi là đi gặp bố tôi. Có phải anh suy nghĩ nhiều quá không?”

Tịch Thần Hạn cũng cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, “Được thôi, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.”

Vũ Tiểu Kiều ôm lấy Tịch Thần Hạn, “Đi đường cẩn thận, nhớ trở về sớm.”

Trong lòng Tịch Thần Hạn cảm thấy ấm áp, anh cảm thấy cuộc đời mình đột nhiên sáng bừng lên, trong đôi mắt đen kịt của anh, cũng có thêm một chút ánh sáng.

“Ừm, tôi sẽ trở về sớm”.

Vũ Tiểu Kiều đích thân tiễn Tịch Thần Hạn, sau đó cô tiền bắt taxi đi gặp Vũ Kiến Trung.

Tuy cô không biết Vũ Kiến Trung tìm cô có chuyện gì, nhưng cô cũng đại khái đoán được, chỉ sợ không có chuyện gì tốt đẹp.