Trong cơn mưa to, Vũ Tiểu Kiều chạy ra khỏi hộp đêm Kim Sa, chiếc váy dài màu trắng nháy mắt bị mưa xuyên qua, mái tóc dài ướt sũng dính trên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của cô, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy bất lực sợ hãi.
Một đám đàn ông chạy ra theo sau, mỗi người đều mang vẻ hung thần ác sát, trong miệng toàn những lời không tốt.
“Đứng lại, đứng lại…”
“Con bé chết tiết, lại dám chạy...”
Vũ Tiểu Kiều sợ bị bọn họ bắt được, ra sức chạy như điên, xông lên ngã tư đường rộng lớn.