Chỉ là, khi Lục Gia đến Tân Cảng giải quyết xong tất cả công việc, chuẩn bị cho người đến căn hộ cạnh đó đón người đem về biệt thự. Thuộc hạ của người đàn ông báo lại rằng, người phụ nữ mà anh tình tứ đêm qua lại có thể mất tích rồi.
Người phụ nữ có thể trèo lên giường của Lục Dục Thần, người đó lại không khóc lóc van xin anh sủng ái thêm vài lần nữa.
Nhưng đêm qua người phụ nữ nhỏ bé đẹp đẽ đó, vậy mà dám chạy trốn ……
“Đúng là một người phụ nữ thật thú vị. ” Đôi mắt người đàn ông chuyển động, một tia thích thú lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Vốn dĩ tưởng rằng tìm người mang thai hộ người thừa kế là vụ rất nhàm chán, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy, sự tình này có lẽ còn thú vị hơn hắn dự tính.
*
Đường Tâm Lạc bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhanh dồn dập.
“cộc cộc cộc——”
“Đường Tâm Lạc cô ra ngoài cho tôi——”
“Đường Tâm Lạc, cô đừng tưởng rằng bản thân trốn tránh là có thể bỏ qua!Cô người phụ nữ không có liêm sỉ này,cho gia đình Kình Ngô chúng tôi đội mũ xanh,cô đừng cho rằng có thể thoát khỏi bằng cách trốn tránh!”
“Đường Tâm Lạc, cút ra ngoài!”
Cửa phòng ngủ bị đóng chặt, tối hôm qua Đường Tâm Lạc quá mệt mỏi, nếu người ngoài cửa vẫn tiếp tục gây ồn ào, cô cảm thấy sẽ không đứng dậy mở cửa.
Bất ngờ từ trên giường ngồi bật dậy, Đường Tâm Lạc tiện tay nắm lấy kính gọng đen ở trên tủ đầu giường, đi đến cạnh cửa mở cửa.
Khi cánh cửa vừa được mở ra, hai khuôn mặt thất vọng của Cung Tuyết Mi và Lục Chỉ Nghi đã xuất hiện ở bên ngoài cửa.
“Tiểu thư……tôi có ngăn cản, nhưng bà Lục và cô Lục kì thực là……” Quản gia ở đẳng sau lo lắng giải thích.
Hai người này một người là mẹ chồng của tiểu thư, một người là cô em chồng của tiểu thư, họ muốn ngang ngược xông vào bản thân thật sự ngăn cản không nổi
“Không sao đâu, tôi biết nên xử lý như thế nào. ” Cha Đường mất khi cô còn rất nhỏ, cả nhà Đường, toàn bộ đều nhờ vào mẹ cô một người chống đỡ。
Bây giờ mẹ mất rồi, quản gia và người hầu ở trong nhà đều có dã tâm, họ nếu như thật sự trung thành, lại làm sao phải sợ không dám ngăn cản nói rõ là gia đình Lục tới tìm phiền phức.
Nói cho cùng, hay là bản thân cô quá trẻ, không thể áp chế những người hầu này.
Ngay khi quản gia nghe Đường Tâm Lạc nói không sao, lập tức chạy đi bôi dầu vào lòng bàn chân.
Từ khi tiểu thư kết hôn ra ngoài đã được nửa năm, thời gian dài phu nhân ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, lão phu nhân lại ở nước ngoài nghỉ ngơi điều dưỡng, trong Đường gia này chính là một mình quản gia xem là có tiếng nói. Cô đã quen với cuộc sống tu dưỡng bản thân của nửa người chủ, mới không nguyện ý đi lội nước bùn này.
Nhìn thấy quản gia đi rồi, vẻ kiêu ngạo trên mặt của hai mẹ con nhà họ Lục càng thêm vài phần kiêu ngạo.
“Đường Tâm Lạc cô cái đồ không biết liêm sỉ này, cô đội mũ xanh cho anh trai tôi cô đừng tưởng rằng mọi chyện có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô mau nói, buổi tói hôm qua cô đi đâu? nhà cũng không về, cũng không tìm thấy cô ở mọi nơi, đừng nói là cô đã trở lại đây,sáng sớm hôm nay chúng tôi gọi điện thoại lại và hỏi, cô căn bản không về……nói, cô đi đến đâu phóng đãng rồi!? ”
Lục Chỉ Nghi là em gái của Lục Kình Ngô, nhưng nói ra một chút cũng không có phong thái của tiểu thư khuê các.
Có điều, cũng không trách cô。
Ai khiến cho Lục Kình Ngô trên thực tế là sinh ở ngoài phòng thứ ba, phu nhân họ Lục Cung Tuyết Mi trước mắt trên thực tế chính là đứng trên vị trí thứ ba. Lục Kình Ngô và Lục Chỉ Nghi đã được nuôi dưỡng bên ngoài như những đứa con ngoài dã thú trong vài năm, Lục Kình Ngô vẫn hơn chút, có dã tâm có nguyện vọng, nhưng hai người Cung Tuyết Mi và Lục Chỉ Nghi, lại là dân nhỏ đường phố điển hình.
Ngay cả mắng chửi người khác, đều là những lời nói đanh đá chua ngoa mà Đường Tâm Lạc không mở miệng được.