Mạnh Trạch cáo từ khiến cho Cung Tuyết Mi lộ ra vẻ đắc ý, vẫn không đợi Mạnh Trạch rời đi thì cô ta liền đanh giọng chửi bới: “Đường Tâm Lạc mày thật là một con đĩ có mắt như mù, Kình Ngô chúng tôi chồng mày tốt như vậy mà không trân trọng, suốt ngày ở bên ngoài thông đồng đều là những kẻ không ra gì. Mày nhìn xem mày….”
“Đúng rồi, vị phu nhân này…” Lúc Mạnh Trạch đi đến bên cạnh Cung Tuyết Mi, đột nhiên dừng lại.
“Làm cái gì? Anh dụ dỗ con dâu tôi, vẫn muốn đến ức hϊếp trưởng bối là tôi có phải không? Anh đến đây anh đến đây...anh có khả năng thử động vào tôi xem, cẩn thận tôi kiện anh đến khuynh gia bại sản!”
Suy cho cùng người phụ nữ Cung Tuyết Mi đã ở bên cạnh Lục Chỉ Nghi nhiều năm, hiểu biết vẫn là nhiều hơn Lục Chỉ Nghi.
Nhìn lướt qua cô có thể thấy âu phục Mạnh Trạch mặc chỉ là của một thương hiệu cửa hàng sang trọng mà thôi, những người thực sự giàu có sẽ không mặc như này, họ đều mặc những âu phục đặt may.
Đi đến cửa hàng sang trọng để mua thành phẩm, chỉ là những người giàu có bình thường không có bối cảnh mà thôi.
Cô bây giờ đã từ phòng ngoài chính thức trở thành bà quý nhà Lục danh xứng với thực. Đối với những người bình thường không có lai lịch như vậy, cô mới không sợ!
“Vị phu nhân này cô đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn thông báo cho cô biết….tôi đến đây, chỉ là thay mặt Trần Thiếu nhà chúng tôi thăm Đường tiểu thư. Trước khi đến đây, Trần Thiếu nhà chúng tôi dặn dò qua, nếu như may mắn có thể gặp được người Lục gia, để tôi mang lời nói cho các người. ”
“Hừ,Thiếu gia nhà các người rốt cuộc là cái thứ gì!”
Ở thành phố A ai chả biết nhà họ Lục là gia tộc quyền lực nhất, Cung Tuyết Mi luôn coi mình là phu nhân nhà họ Lục, căn bản không đem Mạnh Trạch để ở trong mắt.
“Phu nhân Lục đã nói như vậy, vậy tôi hiểu rồi. ” Mạnh Trạch cười nhẹ, một chút cũng không tức giận.
Anh phát hiện, bao nhiêu năm ở bên cạnh Lục Gia, anh vậy mà cũng bộc phát tính khí như vậy____càng tức giận, thì khóe miệng lại càng cười.
Vốn dĩ anh muốn hảo tâm nhắc nhở một chút vị phu nhân chi nhánh nhà Lục này, không có cố ý chỉ ra tên của Lục Gia, ai biết đối phương lại ngay cả Lục Gia cũng dám mắng lên rồi.
Như vậy cũng tốt, họ muốn tìm chỗ chết, anh sẽ không ngăn cản họ.
Mạnh Trạch không nói nhiều một câu, chỉ gật đầu với Đường Tâm Lạc đang ngồi trên giường, mở cửa phòng thì trực tiếp đi ra ngoài.
Anh ta rời đi, ở trong mắt Cung Tuyết Mi tương tự như đang chạy trốn khỏi nơi hoang dã.
“Hahaha…..Đường Tâm Lạc, nhìn thấy không, bây giờ nhân tình của mày cũng chạy rồi, tao xem mày vẫn còn có thể tìm đến người gì chống đỡ cho mày!”
Lục Chỉ Nghi bất đắc dĩ rời ánh mắt từ cửa phòng bệnh trở lại, nhìn về phía Đường Tâm Lạc càng thêm phẫn hận.
Hừ, đều là người đàn bà không biết xấu hổ này, lẳиɠ ɭơ, không giữ gìn chuẩn mực đạo đức, lúc đi học thì cướp hết nổi trội của cô, bây giờ kết hôn với anh trai bị cô và mẹ cố ý dày vò nửa năm, trên mặt vậy mà vẫn có thể như cũ mềm mại như nước nhỏ giọt.
Lục Chỉ Nghi chỉ cần nghĩ đến lúc còn đi học, một vài nam sinh mà mình thích đều sẽ lén quan tâm Đường Tâm Lạc, cô hận không thể tiến lên cào vào mặt Đường Tâm Lạc.
“Mẹ, đừng nói nhảm với cô ta….bây giờ không có người, để cô ta ký vào sổ chuyển nhượng và giấy nhận tội trước đã!”
Đường Tâm Lạc từ sớm đã biết hai mẹ con họ sẽ không đến đây chỉ để mắng nhiếc cô, vậy mà vẫn thực sự có sắp xếp khác.
“Sổ chuyển nhượng tài sản? giấy nhận tội? a……hai người các người không phải luôn miệng nói, tôi gả vào Lục gia, mọi thứ trên người của tôi thì đều là của Lục gia, làm sao bây giờ các người lại biết lấy sổ chuyện nhượng tài sản ra cho tôi ký?”
Hai người phụ nữ thiểu não là Cung Tuyết Mi và Lục Chỉ Nghi căn bản không thể hiểu được điều này, Đường Tâm Lạc dám khẳng định, người đứng ở đằng sau giúp bọn họ bày mưu tính kế, không phải Lục Kình Ngô thì cũng là lão phu nhân bá đạo của Lục gia.