Editor: May
“Hừ!” Phong Diệc Hàm nhìn Lạc Ương Ương chán ghét hừ lạnh, “Lạc Ương Ương, cô nói đến rất thuận miệng, ngày thường cô chính là không biết xấu hổ quấn lấy anh hai như vậy, đúng không?”
Tức chết cô!
Trước kia cô ta cũng từng quấn lấy anh hai, hậu quả mỗi một lần đều là chuyện cũ cô ta nghĩ lại mà kinh.
Hiện tại Lạc Ương Ương quấn lấy anh hai, chẳng lẽ anh hai liền không cho Lạc Ương Ương một chút nhan sắc để nhìn sao?
Lại có thể còn giúp Lạc Ương Ương làm sinh nhật, đây quả thực là phá lệ lần đầu tiên.
"Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào?” Lạc Ương Ương thưởng thức Ipad trong tay, dù bận vẫn ung dung nghiêng liếc nhìn Phong Diệc Hàm.
Cô cảm thấy, đứng ở lập trường của Phong Thánh, anh khẳng định ước gì mỗi ngày cô đều không biết xấu hổ quấn lấy anh.
“Không biết xấu hổ!” Phong Diệc Hàm nhìn nhìn Phong Thánh càng đi càng gần, cô ta tức giận chửi nhỏ Lạc Ương Ương một câu.
Ngay sau đó, cô ta xoay người một cái, lại có thể liền đi về phía ngược lại
Phong Diệc Hàm oán hận nghĩ, có phải Lạc Ương Ương cho rằng cô ta không dám cáo trạng ở trước mặt Phong Thánh, mới dám làm càn không kiêng nể gì ở trước mặt cô như vậy không?
Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm nói đi là đi, trong nháy mắt liền ngẩn ra, tiếp đó khıêυ khí©h nói với bóng dáng của cô ta: “Phong Diệc Hàm, cô đi cái gì nha? Anh hai tới, cô lập tức liền có thể quấn lên! Cơ hội rất tốt!”
“……” Phong Diệc Hàm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lạc Ương Ương một cái.
Cô ta đều không mắng lại câu nào, ngược lại đi càng nhanh hơn.
Lạc Ương Ương thấy Phong Diệc Hàm chạy trốn càng chạy càng nhanh, thật là có chút khó hiểu.
Sau khi Phong Thánh đi tới, cô liền nói: “Hình như Phong Diệc Hàm rất sợ anh.”
Không phải sợ bình thường!
Lúc trước còn kiêu căng ngạo mạn muốn làm gì đó với cô, trong nháy mắt liền xám xịt chạy đi, đây hoàn toàn là nhờ Phong Thánh ban tặng.
“Không trước kia em cũng rất sợ anh ư?” Phong Thánh cũng không có trả lời chính diện vấn đề của Lạc Ương Ương, chỉ hơi nhướng mày lạnh nhìn cô, hỏi ngược lại.