Editor: May
Ngực rắn chắc hơi chấn động, Phong Thánh cười khẽ ra tiếng, sau khi trêu đùa Lạc Ương Ương xong, tuy rằng còn bá đạo đè ở trên người cô, thần sắc lại đứng đắn không ít.
“Bảo bối, sinh nhật em sắp tới rồi, muốn trôi qua như thế nào?” Phong Thánh cong khủy tay chống ở bên đầu Lạc Ương Ương, một cái tay khác thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.
“Sao anh biết sinh nhật em?” Lạc Ương Ương kinh ngạc nho nhỏ một chút, Phong Thánh không nói cô đều sắp quên sinh nhật của mình.
Hơn nữa, cô giống như chưa từng nói với Phong Thánh, sinh nhật cô là ngày mấy tháng mấy đi.
“Sinh nhật em lại không phải cơ mật gì, muốn biết thì có gì khó.” Tay thương tiếc vuốt ve của Phong Thánh vừa chuyển, nhéo thật mạnh
xuống cái mũi Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương bị siết đến chỉ thiếu cắn một ngụm lên tay Phong Thánh, cũng may anh thu tay lại mau, bằng không cô thật cắn một ngụm lên.
“Sinh nhật không muốn trôi qua như thế nào hết, ăn bánh kem thì tốt rồi.” Lạc Ương Ương không sao cả nói.
Ngẫm lại cũng đúng, đừng nói sinh nhật, dù là chuyện cô học trường mầm non nào, nếu Phong Thánh muốn biết phỏng chừng cũng không khó.
“Vậy không được.” Phong Thánh một ngụm phủ quyết đề nghị của Lạc Ương Ương, “Sinh nhật hai mươi tuổi, không thể tùy tiện trôi qua.”
“Vì sao?” Lạc Ương Ương nhất thời không rõ lắm.
Hai mươi tuổi lại không thể so với mười tám tuổi, mười tám tuổi còn có thể nói là lễ trưởng thành, hai mươi tuổi có hàm nghĩa bất đồng gì sao?
“Em hai mươi tuổi chẵn liền đến tuổi kết hôn theo pháp luật, có thể kết hôn gả chồng, đương nhiên không thể tùy tiện trôi qua.” Phong Thánh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương, đuôi lông mày khóe mắt đều là thâm tình không chút nào che dấu.
Không những không thể tùy tiện trôi qua, anh còn phải giúp cô trôi qua sinh nhật này thật tốt, tốt nhất làm người đời đều biết, cô là của anh.
“……” Mắt to sáng ngời của Lạc Ương Ương hơi lập loè, hai mắt cô nhìn về phía Phong Thánh cũng dần thâm thúy.
Cuối cùng, cô đều không nói gì, chỉ hai tay vừa nhấc liền vòng lấy cổ anh, gắt gao ôm.
Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương xoay người một cái, để cô ghé vào trên người anh, một đôi bàn tay to nhẹ nhàng vỗ ở phía sau lưng cô, an ủi không tiếng động.