Editor: May
Lạc Anh ở trên cầu thang liền nghe được lầu ba có động tĩnh, đi lên vừa nhìn, lại chỉ nhìn thấy Lạc Ương Ương đứng một mình ở trên hành lang, vẫn ngây ngốc không nhúc nhích.
“Ương Ương, con đứng ở trên hành lang làm gì?” Lạc Anh nhìn đưa lưng về phía con gái của bà, quan tâm nói.
Lạc Ương Ương còn ở trong lòng nói thầm, Phong Thánh lại phát thần kinh, giọng nói của mẹ làm trong lòng cô cả kinh, lập tức liền lạnh cả người.
Chậm rãi quay người lại, Lạc Ương Ương nhìn Lạc Anh đứng ở cửa cầu thang, cái trán mạnh mẽ tuôn mồ hôi: “Mẹ, mẹ.”
Cho nên, Phong Thánh đang hôn đột nhiên rời đi, là bởi vì phát hiện có người lên lầu?
Lần này Lạc Ương Ương không dám lại mắng Phong Thánh thần kinh nữa, cũng may anh đủ cảnh giác phát hiện sớm.
Nếu như bị mẹ nhìn thấy cô và Phong Thánh hôn nhau, cái nhà này còn không quay cuồng lên, phát sinh sóng thần trời sụp đất nứt sao.
“Sớm một chút trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai con còn có tiết đấy.” Lạc Anh cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ ôn nhu dặn dò nói.
“Được.” Lạc Ương Ương nhìn theo thân ảnh mẹ biến mất ở chỗ rẽ, trái tim nhỏ của cô vẫn là thình thịch kinh hoàng.
Hù chết cô.
Mắt to liên tiếp chớp mấy cái, Lạc Ương Ương lòng còn sợ hãi nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Về sau trừ phi là ở trong không gian kín, nếu không cô nhất định không cho Phong Thánh xằng bậy.
Đặc biệt là lúc ở nhà, mạng nhỏ này của cô sẽ bị dọa không còn.
Buổi tối thứ ba ở nhà họ Phong, trước khi ngủ Lạc Ương Ương vẫn đi khóa cửa, nhưng cô không lấy ghế dựa để ở cửa phòng nữa.
Dù sao Phong Thánh đã có bản lĩnh xông vào, cô không cần làm điều thừa.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Ương Ương lại tỉnh lại lần nữa.
Nhưng đêm nay khác hai buổi tối trước, không có ngoại giới quấy nhiễu, cô là tự mình tỉnh, đau tỉnh.
“Ưm……” Lạc Ương Ương che lại bụng nhỏ đau giống như máy khoan điện khuấy động, thống khổ rêи ɾỉ.
Đôi tay che chặt lại bụng nhỏ, Lạc Ương Ương đau đến cuộn thân mình nhỏ.