Editor: May
“Anh nói cái gì?” Mắt tròn của Vưu Vưu lập tức trừng qua.
Cô không nghe rõ Thuần Vu Thừa đang nói cái gì, nhưng tám chín phần mười không phải là lời hay gì.
“Không có gì.” Khi Thuần Vu Thừa quay đầu lại nhìn về phía Vưu Vưu lần nữa, liền đổi lại biểu tình bình thường đến không thể bình thường hơn, “Nếu cô không muốn về cabi thì ngồi xuống, đừng đứng lâu.”
Thuần Vu Thừa nói, tiện tay chỉ chỉ ghế lái phụ.
Anh có chút đoán được Vưu Vưu lại chạy về phía khoang điều khiển.
Phỏng chừng là trong cabin đang trình diễn một màn lửa nóng tình chàng ý thϊếp, không thích hợp cho người thứ ba ở đó.
Vưu Vưu nhìn chằm chằm sườn mặt Thuần Vu Thừa, do dự một hồi lâu, lúc này mới đi đến ghế lái phụ ngồi xuống.
Thuần Vu Thừa đang lái máy bay trực thăng, nói vậy cũng không rảnh dùng ánh mắt ý xấu gì.
Nghĩ lại cabin khi thì an tĩnh, khi thì truyền ra tiếng vang ái muội, cô là thật sự không muốn đi trở về.
Không khí trong máy bay còn tính như là hài hòa, núi rằng ngoài máy bay bị nước mưa cọ rửa, đã có thể không quá hài hòa.
Sau khi máy bay trực thăng cất cánh ở sơn cốc, cánh quạt mang theo gió xoáy thật lớn, thổi trúng toàn bộ cỏ xanh dưới đất dán lên trên mặt đất.
Thượng Nhất Nhiên và Nguy Chỉ Đồng bị gió to thổi trúng đến lệch mặt, sôi nổi nghiêng đầu xoay người đưa lưng về phía máy bay trực thăng.
Chỉ có Tô Phạm, cánh môi mím chặt híp hai tròng mắt, tùy ý nước mưa và gió xoáy đánh sâu vào chính mình, tầm mắt theo máy bay trực thăng lên trên từng chút.
Giờ khắc này.
Anh đặc biệt hận.
Dựa vào cái gì Phong Thánh vừa đến liền có thể đón Lạc Ương Ương đi?
Cùng lúc hận ý ập vào trong lòng, anh cũng đặc biệt ảo não.
Nếu anh cũng đủ cường đại, cường đại đến đủ để chống lại Phong Thánh, anh nhất định sẽ không để Lạc Ương Ương bị người khác dễ dàng mang đi.