Editor: May
Thượng Nhất Nhiên nói rất đúng, bọn họ không có cầu cứu, máy bay trực thăng hoặc là phi cơ bên ngoài, không quá có thể là quân nhân quốc gia.
Nhưng ngoại trừ quân nhân, còn có ai sẽ ở thời tiết dông tố như vậy, bay đến loại nơi đập chứa nước ngày thường cũng rất ít người tới thăm này?
Ánh mắt thanh nhã của Tô Phạm hơi lóe một chút, nhìn về phía Lạc Ương Ương phía sau.
“Nhìn em làm gì?” Nhận thấy được Tô Phạm nhìn chằm chằm cô vài giây, Lạc Ương Ương khó hiểu nhìn về phía anh.
Âm nói của Lạc Ương Ương vừa rơi xuống, trên đỉnh ngọn cây liền truyền xuống một tiếng loa khuếch đại âm thanh.
“Lạc Ương Ương, em ở dưới sao?”
Đuôi mày của Lạc Ương Ương liền động, giọng nói này, là Phong Thánh?
Trong phút chốc, Lạc Ương Ương nhanh chóng ngẩng nhìn cành lá trên đỉnh đầu.
Là Phong Thánh!
Là giọng nói Phong Thánh đang gọi cô!
“Phong Thánh!” Nhịp tim Lạc Ương Ương phi thường mau, kích động lớn tiếng đáp lại về phía đỉnh cây cổ thụ.
“Phong Thánh tới?” Vưu Vưu tràn ngập khϊếp sợ nhìn chằm chằm ngọn cây trên đỉnh đầu, không thể tin được cô thật sự nghe được giọng nói Phong Thánh.
Đập chứa nước bên này không có tín hiệu, điện thoại đều không gọi được, sao Phong Thánh sẽ biết các cô bị vây ở trong rừng cây, còn hơn nửa đêm chạy tới cứu các cô.
“Thánh, cậu có nghe được âm thanh gì không?” Thuần Vu Thừa vẫn luôn chú ý tình huống phía dưới, vừa rồi anh giống như nghe được một ý âm thanh, nhưng lại không nghe rõ.
“Có, là giọng nói của Ương Ương.” Phong Thánh khẳng định nói, giơ loa lớn lại hô về phía dưới, “Ương Ương, tụi em vòng đến bên trái núi, đến chân núi đi, anh ở nơi đó đón các người!”
Lúc Phong Thánh nói lời này, cũng không biết dưới rừng cây còn có đám người Tô Phạm, anh cho rằng chỉ có hai người Lạc Ương Ương và Vưu Vưu.
“Vừa rồi cậu thật sự nghe được giọng nói của Lạc Ương Ương?” Thuần Vu Thừa có chút hoài nghi nhìn Phong Thánh.