Editor: May
Đang êm đẹp sao lại đột nhiên liền nghỉ, còn bảo anh thông báo, người khác tin hay không cũng là một vấn đề.
“Nói nhảm nhiều như vậy! Bảo anh thông báo liền thông báo!” Hoa Nhất Phi nổi giận đùng đùng rống Phao Phao.
Chân nhỏ Phao Phao bị quần túi đen bó sát người, bị rống đến độ run lên một chút.
Thông báo liền thông báo thôi, há miệng nói ra là được, người khác tin hay không anh cũng mặc kệ.
Sau đó, Phao Phao lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng, cứng đầu chạy chậm đuổi theo Hoa Nhất Phi, mang theo giọng nói ôn nhu hỏi: “Đạo diễn, vậy qua năm ngày mấy khởi công?”
“Sao tôi biết!” Hoa Nhất Phi lại thô cuồng rống lên một tiếng, đôi mắt vẫn luôn lười nhác tràn đầy bão táp.
Hai chân Phao Phao dùng lực một chút lập tức dừng lại, không dám lại đuổi theo đi đâm họng súng.
Dì cả của đạo diễn bọn họ tới sao?
Hỏa bạo như vậy, giống như ăn thuốc nổ.
Sau khi Lạc Ương Ương vào biệt thự của Thuần Vu Thừa ở, Phong Thánh cũng dọn tới đây.
Trong lúc dưỡng thương, Phong Thánh hạn chế tự do của cô, đến đi học cũng không cho cô đi.
Cũng may cuối kỳ không nhiều tiết lắm, làm cô buồn bực chính là, cô còn chưa đi thi cuối kỳ, quay đầu lại còn phải thi lại.
Khi Lạc Ương Ương dưỡng thương đến không sai biệt lắm, cô không còn lấy cớ ở trường học được nữa, vì sớm muộn gì cũng dọn về biệt thự nhà họ Phong.
Lạc Ương Ương về nhà vào chín giờ sáng.
Phong Thánh đi làm, không theo cô trở về.
Thật ra cô cũng không muốn để Phong Thánh bồi cô trở về, quá chú ý dễ dàng làm người hoài nghi.
Lạc Ương Ương chọn giờ này trở về, chính là nghĩ tất cả mọi người đều đi làm, trong nhà ngoại trừ người hầu hẳn là không còn ai.
Nhưng cô về hơi sớm một chút cô, tiến vào cửa lớn, đúng lúc Phong Diệc Hàm cũng chuẩn bị ra cửa, nghênh diện đυ.ng phải.